Đừng hỏi nữa, nàng cũng là một người đáng thương.
Bạch Hủ Minh lắc đầu, hiển nhiên hắn biết thân phận của nữ tử này, thế nhưng không muốn nói ra.
- Đi theo ta, hôm nay ta đột nhiên nhớ tới một việc, chuyện này đối với ngươi rất có ích.
Bạch Hủ Minh rất nhanh nói sang chuyện khác, lôi kéo Âu Dương, sau đó hai
thầy trò liền biến mất trên ngọn núi, tiến nhập vào trong sơn mạch.
Ánh trăng hình lưỡi liềm lơ lửng trên cao, chiếu ánh sáng lấp lánh ngân bạc như nước xuống vô số tòa sơn phong của Vạn Tiên Sơn. Sâu trong rừng rậm của Âm Vân Phong, khi Bạch Hủ Minh và Âu Dương vừa biến mất, một cái
bóng lục sắc lại một lần nữa xuất hiện.
Nàng ngơ ngác đứng đó, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
- Tại sao... Ta không làm sai điều gì cả, tại sao lại như vậy...
Nữ tử nhẹ nhàng trách móc, giống như đang trách móc nỗi đau nào đó từ thời viễn cổ.
Linh San nhìn toàn bộ Âm Vân Phong, nhìn vị trí nàng vừa vây khốn Âu Dương,
dáng vẻ chất chứa tâm sự. Linh San biết rõ số phận của mình hơn bất cứ
người nào, thế nhưng từ trước đây rất lâu nàng đã không cam chịu số phận của mình, nàng cũng muốn nghịch thiên sửa mệnh, thế nhưng nàng
biếtnghịch thiên sửa mệnh cần lực lượng như thế nào.
Khi Âu
Dương ở Vân Vụ Phong triển lộ ra hai loại chiến kỳ trong tứ phương chiến kỳ, nàng lần đầu tiên thấy được hi vọng, thấy được hi vọng nghịch thiên sửa mệnh.
Cái bóng xanh nhẹ nhàng tán đi, Linh San giống như
chưa từng xuất hiện ở Âm Vân Phong, Âm Vân Phong cũng khôi phục sự yên
tĩnh vốn có của nó...
Theo Bạch Hủ Minh tiến vào sơn mạch, Âu
Dương rất thức thời không hỏi tiếp về chuyện Linh San, từ biểu tình của
Bạch Hủ Minh, Âu Dương nhìn ra, Linh San có lẽ sẽ không thương tổn mình.
Bằng không một nữ tử cường đại như vậy thâm nhập Vạn Tiên Sơn,
thâm nhập Âm Vân Phong, Bạch Hủ Minh tuyệt đối sẽ ra tay. Với thực lực
của Bạch Hủ Minh, ở ngoài ngàn dặm phỏng chừng đều có thể tìm được
người, chứ đừng nói là nữ tử đó bước vào bước trước, ngay bước sau Bạch
Hủ Minh đãxuất hiện.
- Hôm nay ta đi một chuyến đến Thông Thiên Phong, gặp trưởng lão Mễ Bản chuởng quản Chữa Trị Đường hiện tại.
Bạch Hủ Minh nói xong, quan sát biểu tình của Âu Dương, rất hiển nhiên Âu
Dương cũng không bị ba chữ Chữa Trị Đường này tạo ra ba động gì.
Bạch Hủ Minh gật đầu, đây mới là điều hắn cần, hắn cũng không muốn Âu Dương
một lòng tập trung vào tu phục thuật. Mặc dù biết Âu Dương đã đạt được
Tu Phục Tông Sư, thế nhưng lấy tứ phương chiến kỳ mà nói, con đường Âu
Dương phải đi tuyệt đối không thể là con đường của Tu Phục Thần Sư.
Một Tu Phục Thần Sư có thể khiến Vạn Tiên Sơn xưng bá ngàn năm, thế nhưng
một Phi Tiên lại có thể đưa Vạn Tiên Sơn lên một đỉnh phong mới. Bạch Hủ Minh kỳ vọng rất cao vào Âu Dương, hắn kỳ vọng có một ngày Âu Dương có
thể chân chính nắm giữ tứ phương chiến kỳ, ngộ đạo tứ phương chiếnkỳ, có được tứ phương ý chí mọc cánh Phi Tiên.
- Một năm sau vừa vặn
là đại hội Tu Phục Sư năm mươi năm một lần của Chân Linh Giới, mặc dù Tu Phục Sư chỉ là tu luyện thêm của ngươi, thế nhưng ngươi lại có ưu thế
là chân thực chi nhãn mà người khác không có, nếu như ngươi có thể thành tựu Tu Phục Thần Sư, như vậy đối với ngươi cũng cóbang trợ nhất định.
Bạch Hủ Minh rất muốn biết, một Tu Phục Thần Sư am hiểu nghịch thiên sửa
mệnh thuật đồng thời còn là Đại Đế sẽ có phong thái như thế nào.
- Đại hội?
Âu Dương nghe đến đây liền minh bạch, đây có lẽ chính là đại hội của tất
cả Tu Phục Sư kiệt xuất nhất của Chân Linh Giới, đồng dạng cũng là dịp
giao lưu học tập và tỷ thí giữa các tông.
- Không sai, mặc dù Mễ Bản bước vào Tông Sư nhiều năm, thế nhưng tu phục thuật của hắn vẫn
không thể bước vào Tông Sư đỉnh phong. Đại hội lần này hắn một cây chẳng chống vững nhà, cho nên hắn khẩn cầu ta bất luận như thế nào cũng phải
cho ngươi tham gia.
Bạch Hủ Minh vốn không nguyện ý để Âu Dương
rời khỏi Vạn Tiên Sơn, bí mật trên người Âu Dương thực sự rất nhiều, mặc dù mình giúp hắn che giấu một lần, thế nhưng chuyện ở Cực Cảnh vẫn có
thể khiến mọi người chú ý.
- Sư phụ định thế nào?
Âu
Dương nhìn Bạch Hủ Minh, tu phục thuật vẫn bị Âu Dương xem là một loại
thủ đoạn. Âu Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ se dựa vào tu
phục thuật hoành hành thiên hạ, thủ đoạn này có thể phụ trợ mình, thế
nhưng muốn chân chính cường ngạnh vẫn cần có sức mạnh.
Đừng thấy Tu Phục Sư rất phong cảnh, thế nhưng cho dù là một Tu Phục Tông Sư khi
đối mặt với Đại Đế cũng phải cúi đầu, dù sao Đại Đế vẫn là Đại Đế, cơn
giận của Đại Đế đủ để đốt cháy tất cả trong nháy mắt, nếu một Tu Phục
Tông Sư chọc giận một Đại Đế, hắn nhất định cũng sẽ chết.
- Ta muốn thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi nghĩ thế nào.
Bạch Hủ Minh chưa bao giờ nghĩ sẽ hạn chế Âu Dương, đây chính là kinh nghiệm của hắn, so với lúc nào cũng hạn chế Âu Dương, để hắn trưởng thành theo một góc độ cố định, Bạch Hủ Minh muốn để Âu Dương tự do phát huy hơn.
Âu Dương nghe Bạch Hủ Minh nói vậy, gật đầu nói:
- Sư phụ, có người nói Tu Phục Thần Sư có thể nghịch thiên sửa mệnh, cái gọi là nghịch thiên sửa mệnh rốt cuộc là cái gì?
Nghe thấy câu hỏi của Âu Dương, Bạch Hủ Minh bất giác bật cười, Âu Dương rất thông minh, ngay câu đầu tiên đã trực tiếp hỏi tới trọng điểm.
Bạch Hủ Minh đứng bên cạnh Âu Dương, chậm rãi nói:
- Hai chữ thiên mệnh vô cùng thần kỳ, mặc dù hai chữ thiên phú chưa chắc
hoàn toàn quyết định tương lai của một người, nhưng cũng là tồn tại rất
trọng yếu. Năng lực mạnh nhất của Tu Phục Thần Sư chính là lấy nghịch
thiên thuật thay đổi số mệnh của một người.
- Thay đổi số mệnh?
Nghe đến đây, Âu Dương rốt cuộc minh bạch chỗ đáng sợ của Tu Phục Thần Sư?
Thay đổi số mệnh có ý tứ gì? Cái này giống như mình, thiên phú của mình
rất kém cỏi, nếu như không phải thần kỳ yêu đan ban tặng năng lực hấp
thu huyết lực cho mình, cả đời này của mình cũng không có cơ hội bướcvào Yêu Chiến Sĩ, chứ đừng nói là Thánh Thể, Pháp Thân thậm chí Đại Đế
tương lai gì đó.
Thế nhưng nếu có Tu Phục Thần Sư nguyện ý toàn
lực nghịch thiên sửa mệnh cho mình, như vậy cuộc đời mình có thể thay
đổi. Điều này có nghĩa là gì? Nếu như nói Tu Phục Tông Sư cho người ta
hi vọng tiến giai, như vậy Tu Phục Thần Sư cho người ta hi vọng sống
lại.
- Dù sao thời gian còn rất dài, không cần quá suy nghĩ đến những vấn đề này. Một năm sau quyết định cũng không trễ.
Bạch Hủ Minh không bắt buộc Âu Dương phải lập tức quyết định, hắn xoay người đi ra ngoài sơn mạch, vừa đi vừa nói:
- Ta nghe nói trên Loan Quỳnh Phong có một tiểu tử tên là Lăng gì đó,
hàng ngày đều bị người ta khi dễ rất thê thảm, nếu ngươi không thể cấp
tốc nắm bắt được Xuyên Vân Tiễn, nói không chừng Lăng tiểu tử đó sẽ
không chịu nổi mà tan vỡ...
Lực sát thương trong câu nói cuối
cùng của Bạch Hủ Minh tuyệt đối mạnh hơn Tu Phục Thần Sư gì đó. Khi hắn
nói tới Loan Quỳnh Phong, nói đến Lăng tiểu tử, Âu Dương suy đoán, đây
là Lăng Túc
- Sư phụ...