Thiên Vương nói xong, bổ ra thời không ngoại vực, vô cùng ưu nhã đi vào
bên trong. Dùng từng thế giới làm vũ khí chiến đấu, chiêu này của Thiên
Vương quá độc ác, hắn không để ý bất cứ thế giới gì, bởi vì trong mắt
hắn tất cả tồn tại và hủy diệt đều nên nằm trong tay mình.
- Ta cho ngươi thu! So với bị ngươi thu, ta thà thu trước!
Âu Dương biết trình độ vô sỉ của Thiên Vương, bất luận thủ đoạn gì đều có
thể làm được, đối phó với một người vô sỉ như vậy, nếu mình chỉ bảo vệ
thì không có ý nghĩa gì. So với ngây ngốc đi bảo vệ, Âu Dương thà rằng
thu tất cả vào trong thân thể của chính mình.
Lúc này gọi tiên
giới là địa ngục sợ rằng cũng không quá đáng. Bắt đầu từ một tháng
trước, ở đây đã lâm vào hủy diệt, mà hủy diệt bọn họ không phải Thiên
Vương, mà là chính bọn nó. Chính bọn họ mới là đầu sỏ gây nên tất cả hủy diệt này. Chính tâm lý sợ hãi đã khiến bọn họ bắt đầu hủy diệt thế
giới, bắt đầu hủy diệt chính mình.
- Thoả thích sợ hãi đi! Bởi vì sau một khắc các ngươi vĩnh viễn sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng phủ xuống!
Một thanh âm thiên uy phảng phất từ trên trời vang xuống, khi thanh âm này
đi qua, thế giới bắt đầu nghiền nát, toàn bộ thế giới giống như một cái
gương bị chấn vỡ. Cái gương không ngừng rạn nứt không ngừng nghiền nát,
vô số người kinh hãi la hét!
Trong nháy mắt thế giới sắp sụp đổ,
một bóng người từ khe hở thời không bay ra! Trên người là hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, tay trái cầm theo Thứ Kiêu Cung.
- Chấp chưởng Càn Khôn!
Âu Dương hét lớn một tiếng, toàn bộ tiên giới bắt đầu không ngừng thu nhỏ
lại, còn Thiên Vương và Âu Dương lại một lần nữa bị tung ra khỏi thế
giới này, hai người đứng trong tinh không ngoại vực, trong tay Âu Dương
cầm chính là toàn bộ tiên giới.
Lúc này tiên giới cũng biến thành một viên cầu thủy tinh bị Âu Dương nắm trong tay, Âu Dương nhẹ nhàng mở miệng, thủy tinh châu hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong miệng
Âu Dương biến mất.
- Thiên Vương, cho dù chúng ta có thu hồi hết
toàn bộ thế giới tuyệt đối cũng phân ra thắng bại. Không bằng như vậy
đi, chúng ta cuối cùng đánh một trận, lấy thân thể của mình làm chuẩn
tắc thắng lợi, thân thể ai bị nghiền nát trước, người đó chính là kẻ
thất bại?
- Lấy thân thể của mình làm vật đánh cược. . . Thú vị!
Thiên Vương nói xong, thời không xung quanh hắn bắt đầu tĩnh lại, hắn giống
như bàn tay thao túng phía sau toàn bộ thế giới, khi thời gian dừng lại, thời gian của toàn bộ thế giới hợp thành một con sông thời gian đánh về phía Âu Dương.
Âu Dương tay trái cầm Thứ Kiêu Cung, tay phải giật dây cung, một mũi tên kim sắc xuất hiện trên Thứ Kiêu Cung:
- Phong duệ chi tiễn!
Mũi tên bọc quang huy màu vàng, trực tiếp nghênh đón dòng sông thời gian
đánh tới, dòng sông thời gian gặp mũi tên màu vàng trực tiếp bị mũi tên
bổ ra. Đây là đại biểu cho lực lượng pháp tắc phong duệ nhất trong thiên địa, không có gì có thể không bị bổ ra trước lực lượng phong duệ, cho
dù là thời gian cũng không
- Lên!
Trên cánh tay Thiên
Vương, vô số quang mang từ bốn phương tám hướng bay tới, những quang
mang này cũng không phải lực lượng gì, mà là thế giới tồn tại trong thời không ngoại vực. Khi cánh tay Thiên Vương huy động, từng thế giới biến
thành từng viên cầu lực lượng quay xung quanh người hắn, cuối cùng biến
thành một cây trường mâu khổng lồ, trường mâu chuyển động, vô số thế
giới hợp thành đại sát khí tội ác từ trong tay Thiên Vương bay ra.
Thiên Vương rất minh bạch nhược điểm của Âu Dương, Âu Dương thực sự mệt mỏi,
thực sự không muốn tiếp tục sát sinh, nhưng hiện tại hắn chính là muốn
bức Âu Dương tiếp tục sát sinh, ngươi không muốn sát sinh? Được thôi,
vậy ta sẽ dùng thế giới làm binh khí của ta, dùng người làm vũ khí của
ta, bất luận ngươi chiến đấu như thế nào, thực tế đều không ngừng hủy
diệt thế giới và con người.
Âu Dương không có lựa chọn nào khác,
lúc này Âu Dương phát hiện mình thực sự bị lừa. Bất luận mình thắng hay
thua, cuối cùng người thua đề là mình. Nếu như thua, như vậy Thiên Vương có thể hủy diệt thế giới trước mặt mình, sau đó trọng tổ, tất cả mọi
thứ của mình đều biến mất không thấy. Còn nếu như mình thắng cũng không
có ý nghĩa, bởi vì với thủ đoạn của Thiên Vương có thể khống chế vô số
thế giới, cho dù mình thắng cũng phải trả giá bằng tựa hồ tất cả thế
giới đều bị hủy diệt.
Trường mâu bay tới, Âu Dương cũng không
khai cung, mà đưa tay bắt lấy trường mâu. Dưới tình huống bình thường,
trường mâu này có hung tàn như thế nào cũng có thể bị Âu Dương bắt ở
trong tay, nhưng lúc này Âu Dương phát hiện mình sai rồi. Khi ngón tay
Âu Dương va chạm vào trường mâu, từng đợt lực lượng tội ác từ trên
trường mâu bay lượn ra, biến thành một sợi dây thừng quấn lấy Âu Dương.
Âu Dương giống như một phạm nhân bị nhốt trong chiếc lưới vô tận, lúc này
hắn không còn lựa chọn, trừ phi hủy diệt những thế giới này, bằng không
căn bản không có khả năng đi tới. . .
Vô số kẻ địch trâu bò cho
rằng dùng mạng của mình tạo sương mù xuất hiện quấn quanh mình. Nếu như
là trước đây, làm như vậy đối với Âu Dương mà nói, càng nhiều kẻ tìm cái chết tất nhiên càng tốt. Nhưng bây giờ lại khác.
Mình đã từng
giết người để sống sót. Nhưng bây giờ mình đã đứng ở vị trí cao nhất.
Mình không cần phải giết chết người khác để đạt được huyết lực của bọn
họ nữa.
Nhưng hiện tại Âu Dương không có lựa chọn. Bởi vì Âu
Dương không thể thua, cũng không chấp nhận thua được. Thua cuộc chiến
đấu này, sẽ không khiến Âu Dương thật sự phải chết đi. Nhưng nếu như
thua trận chiến đấu này, như vậy sẽ có nhiều người phải chết oan chết
uổng.
Ầm!
Hỏa diễm từ trên người Âu Dương trùng kích ra
hợp thành một quả cầu lửa lớn, đốt sạch mọi sinh mạng xung xung quanh Âu Dương. Phía xa Thiên Vương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc.
- Không phải ngươi muốn bảo vệ thế giới này sao? Vậy ta để chính tay ngươi hủy diệt tất cả những điều này!
Có lẽ Thiên Vương đã phát điên. Ngón tay của hắn giống như đang thổi ra
những cuộn sóng vậy. Theo ngón tay của hắn vung lên, thời không bắt đầu
sụp đổ. Từng sóng từ thời không xung quanh Thiên Vương dập dờn lan ra.
Giờ phút này Âu Dương phát hiện, mình lại bị thế giới này bài xích.
Thiên Vương lại giống như đang đứng ở trung tâm của tất cả vũ trụ.
- Ta chính là điểm trung tâm nhất của vũ trụ này. Xung quanh ta chính là
vô số thế giới. Trong mỗi một thế giới trong đều có vô sô sinh linh.
Những sinh linh này trong mắt ta cũng chỉ là giun dế, cũng chỉ là một vũ khí của ta!
- Thiên Vương kêu lên. Theo giọng nói của hắn, không ngờ xung quanh cơ thể Thiên Vương giống như tạo thành một sự co rút của vô số lần vũ trụ. Từng ngôi sao giống như những hạt bụi bồng bềnh xung
quanh cơ thể của Thiên Vương biến thành từng thời không đan xen vào
nhau. Nhìn qua Thiên Vương có vẻ giống như một đâng Tạo hóa.
Giờ
phút này Thiên Vương đã dung hợp với tất cả thời không đan xen cùng với
nhau. Từ mức độ nào đó mà nói, Thiên Vương đã hóa đạo rồi! Giờ phút này
hắn đã là đạo rồi!