- Trà lài đi...
Lôi Minh chỉ có thể lùi lại một bước. Thật ra bản thân hắn cũng biết, ở nơi như thế này sẽ không có loại trà đặc biệt như vậy.
- Âu Dương thì sao?
Thiệu Phong đã không gọi Âu Dương là tiên sinh. Dù sao đó chỉ là một cách
xưng hô khi chưa quen. Bây giờ hắn đã trực tiếp gọi tên Âu Dương.
- Ta! Cũng cho ta một chén trà lài đi!
Âu Dương cười nhìn Lôi Minh một chút. Lôi Minh cũng cười một tiếng nói:
- Chờ khi nào trở về ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một chút!
Lôi Minh tất nhiên hiểu rõ ý của Âu Dương. Thật ra Âu Dương cũng giống Lôi
Minh rất thích trà long châu. Cho nên mỗi lần Lôi Minh đến, đều mang cho Âu Dương không ít. Chỉ có điều lần này một mình ra ngoài, lên đường
gọng gàng không mang theo thứ gì.
- Lần này chúng ta đã tìm tới nơi này. Nói vậy lần này giao tiếp sẽ không đơn giản!
Âu Dương ngồi tại chỗ nhìn Lôi Minh. Lôi Minh ngàn dặm xa xôi đưa những
người này từ Tương Thành đi ra rất rõ ràng không phải đơn giản như vậy.
- Không sai. Long Quân có liên quan đến những việc trọng đại. Mỗi lần vào thời điểm giao nhận đều phải có người ép bãi. Cho nên lần này ta nghĩ
vẫn phải nhờ ngươi tới ép bãi. Nếu không sợ là sẽ có một vài người dị
năng tới quấy rối!
Lôi Minh thoáng nhìn về phía Tử Thần. Tử Thần cũng gật đầu nói:
- Không sai! Tuy nhiên ta sẽ nhắc nhở bọn họ không nên quá đáng!
- Đúng, thật ra trong chuyện này cũng rất may, chỉ còn lại một điều chính là thời gian của ta không nhiều. Thiệu Phong đối với ta mà nói giống
như con trai của ta vậy...
Lôi Minh nói xong thoáng nhìn về phía
Lôi Minh đang đứng phía xa lấy đồ uống. Trong mắt Lôi Minh hiện lên tình cảm sâu đậm, chỉ cần không phải là người mù đều có thể hiểu rõ.
Thiệu Phong thời còn thiếu niên bất đắc chí, là nhờ Lôi Minh bồi dưỡng Thiệu
Phong từng chút một cho đến trình độ như ngày hôm nay. Đối với Lôi Minh
mà nói, Thiệu Phong giống như một đứa con trai của mình. Tuy rằng Thiệu
Phong và Lôi Minh không hề có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, nhưng có thể
nhìn ra được, sự tôn kính của Thiệu Phong đối với Lôi Minh là xuất phát
từ nội tâm.
Tướng quân từ khi mới bắt đầu đã yêu cầu nghiêm khắc
đối với hắn, không có lúc nào thả lỏng. Tướng quân khổ tâm như vậy lại
có mấy người có thể hiểu rõ? Từ nhỏ Thiệu Phong đã hiểu đạo lý này. Cũng chính bởi vì như vậy, Thiệu Phong không ngừng cố gắng làm tốt hơn, nỗ
lực theo đuổi bước chân của Lôi Minh. Bây giờ Thiệu Phong trưởng thành.
Thiệu Phong có thể một mình gánh vác một phương. Lôi Minh cũng muốn yên
tâm bàn giao tất cả.
- Cho nên lần này ta muốn tự mình nhìn Thiệu Phong và Tiểu Tĩnh thành hôn. Đây cũng coi như một phần tâm sự của ta!
Thời điểm Lôi Minh nói ra câu này, mặt Lưu Tĩnh chợt đỏ ửng. Nhưng nàng
không nhìn thấy, lúc Lôi Minh nói ra điều, trong mắt lại có một chút đau thương.
- Cái gì gọi là thời gian không nhiều. Sinh mệnh lực của ngươi rất dồi dào. Bình thường mà nói ngươi hẳn có thể sống đến chín
mươi tuổi!
Âu Dương nhìn Lôi Minh. Vừa nãy hắn đã quan sát Lôi
Minh một chút. Trên người Lôi Minh tuyệt đối không có bất kỳ bệnh tật
nào. Cho dù có, cũng chỉ là gần đây trạng thái tinh thần giống như nghỉ
ngơi không tốt. Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng nhiều!
Lôi Minh lắc đầu nói:
- Âu Dương, ta cũng không lừa ngươi. Ta nói với ngươi một chuyện, có lẽ
ngươi có thể lý giải! Ngươi tin tưởng vào nguyền rủa không?
Lôi Minh nhìn Âu Dương nói.
- Nguyền rủa? Tử Thần ngươi đến nói một chút về nguyền rủa đi!
Âu Dương không tự mình nói, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Thần. Hắn làm
vậy là đang kiểm tra Tử Thần, xem Tử Thần có chuyên tâm lắng nghe những
điều mình đã dạy hắn hay không!
- Nguyền rủa! Đây là một tồn tại
dưới hình thức lực lượng. Thông thường lực lượng đều tồn tại trực tiếp,
đồng thời cũng có tác dụng trực tiếp. Ví dụ như thế này!
Tử Thần
nói “A” một tiếng liền đập một chiếc mặt bàn bằng thủy tinh công nghiệp
phía sau thành từng mảnh. Phía trên những mảnh vỡ này chợt hiện lên một
đạo kim quang không tính là quá chói mắt. Nhưng mọi người ở gần đều nhìn thấy được! Lần này Tử Thần đã thu hút ánh mắt của không ít người trong
sàn nhảy này.
- Đây là hình thức lực lượng tác dụng trực tiếp! Nguyền rủa thì vừa vặn ngược lại. Nguyền rủa giống như vậy!
Tử Thần cũng không hoàn toàn nói hết tác dụng, mà dùng cách thức nửa biểu
thị nửa giảng giải. Tử Thần làm như vậy khiến Âu Dương rất hài lòng. Dù
sao trực tiếp nói với mọi người, Lưu Tĩnh và Lôi Minh sẽ nghe mà không
hiểu được rõ.
Tử Thần cầm một cái giấy đặt ở trước người sau đó
điểm một cái. Lúc đó giấy ăn không có bất kỳ biến hóa nào. Nhưng năm
giây sau, giấy ăn đột nhiên bốc cháy sau đó giống như hoàn toàn biến mất ngay cả chút tro bụi cũng không tồn tại!
- Loại này giống như một loại bom hẹn giờ. Chôn một hạt giống ở bên trong, sau đó tại tình huống đặc biệt sẽ phát sinh biến hóa!
Tử Thần tiếp tục giải thích. Lần này Lôi Minh nhìn cũng có chút giật mình. Thật ra đối với nguyền rủa cho dù là Lôi Minh cũng không thực sự rõ
ràng. Nhưng bây giờ Tử Thần dùng phương thức này để giải thích khiến hắn lập tức hiểu rõ!
- Sao vậy? Ngươi trúng phải nguyền rủa sao?
Khi bọn họ đang nói chuyện, Thiệu Phong đã bưng đồ uống đến bên này. Âu
Dương tnhận một chén trà lài vừa nhẹ nhàng thổi chén trà vừa tùy ý hỏi.
- Đúng! Thật ra Lôi gia có một chuyện kỳ quái. Đó chính là không ai có
thể sống quá sáu mươi tuổi. Chúng ta từng đi tìm Nguyền rủa sư của dị
năng giới. Bọn họ nói đây là một loại nguyền rủa truyền thừa!
Lôi Minh nhìn Âu Dương. Đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ có Âu Dương mới có thể giúp hắn.
- Nguyền rủa truyền thừa. Đúng, đây thật ra là một loại nguyền rủa rất cổ quái. Trước đây ta có quen một nữ nhân tên là Vu tổ. Nàng am hiểu nhất
chính là nguyền rủa. Phương thức nguyền rủa của nàng có tên là nguyền
rủa linh hồn. Đây hẳn là hình thái cao nhất của nguyền rủa. Nguyền rủa
của ngươi hẳn là nguyền rủa cấp thấp! Để ta xem giúp ngươi!
Lần này không phải là Âu Dương mở miệng, mà là Yên Hồng mở miệng.
Nguyền rủa bình thường còn cần Âu Dương ra tay sao? Yên Hồng cũng đủ để thuấn sát!
Trong mắt Yên Hồng lóe lên vô sắc hào quang sau đó lập tức biến mất. Nhưng
trong nháy mắt này Yên Hồng đã quan sát toàn thân Lôi Minh từ trên xuống dưới.
Sau khi xem xong lông mày Yên Hồng liền nhíu lại! Bởi vì
trong nháy mắt vừa nãy Yên Hồng lại chẳng thấy trên thân thể của Lôi
Minh có cái gì cả. Đây mới là điều khiến Yên Hồng không rõ nhất. Bất kể
là nguyền rủa gì, cũng không thể khiến một vị tiên nhân nhìn không ra
chứ?
- Không cần nhìn. Trên người Lôi Minh tuyệt đối không có hạt giống nguyền rủa!
Âu Dương biết Yên Hồng hẳn chẳng nhìn ra cái gì cả. Với quan tâm chiến ý
của hắn còn không nhìn thấy, trên thế giới này còn có thứ gì có thể siêu việt hơn quan tâm chiến ý sao?
- Quái! Lôi tướng quân, ngươi xác định ngươi bị nguyền rủa là sự thật chứ?
Yên Hồng bắt đầu có chút nghi ngờ có phải Lôi Minh thấy bầu không khí quá tẻ nhạt nên trêu đùa bọn họ hay không!