Từ đầu đến bây giờ hắn đã bắn chết mười mấy Hồn Giả. Đối với ác ma quyết đoán giết chóc này ông lão hơi sợ, có lẽ hắn nói tàn đồ thành không
phải là nói chơi.
- Sóng vai chiến đấu? Các ngươi dùng bắt để biểu thị với chiến hữu sóng vai chiến đấu?
Âu Dương sẽ không vì lời tìm tình cảm của ông lão mà lung lay.
- Ta...
Ông lão không biết nên tiếp lời làm sao. Đúng như Âu Dương nói, phía nam
trăm vạn dặm có Phụng Thiên thành đúng là Hồn tộc đã bắt nhốt mười mấy
nhân loại.
Hơn nữa mười mấy nhân loại đó tối thiểu nhất cũng bị nhốt ngàn năm, trong thời gian đó còn khó chịu hơn là giết một người.
Giết một người chỉ coi là ác, mà nhốt người mấy ngàn năm là ác độc. Hồn tộc
có thù với nhân loại bởi vì Hoắc Khải Phong đã phong kín con đường nơi
này liên thông Chân Linh Giới, khiến chủng tộc Hồn tộc đầy dã tâm không
thể rong ruổi trong Chân Linh Giới. Sau đó Hồn tộc đối với mỗi một nhân
loại bước vào đây hoặc là bắt lấy nhốt không có thời hạn mãi đến khi
chết, hoặc là trực tiếp giếta tại chỗ. Bây giờ cường giả nhân loại xuất
hiện tại đây dùng cách tương tự với họ coi như là nhân quả báo ứng.
Cuối cùng ông lão cũng chịu nói:
- Bọn họ ở Phụng Thiên thành cách trăm vạn dặm về phía nam...
Lão thấy ra quyết tâm trong mắt Âu Dương, nếu không nói tin tức những đồng loại cho hắn thì có lẽ hắn thật sự sẽ đồ thành.
Ông lão vừa thốt lời, bên cạnh lão một Hồn Giả trẻ tuổi vẻ mặt giận dữ bật thốt:
- Hồ lão! Lão...
Nhưng gã chưa nói xong đã bị Âu Dương một mũi tên xuyên tim, hòa tan ngay tại chỗ.
Ông lão chỉ vào Âu Dương, chất vấn:
- Ngươi! Ngươi đã được đến tin tức rồi tại sao còn muốn giết người của chúng ta!?
Theo lão thấy thì cái tên này không phải hạng tiểu nhân không giữ lời.
Nhưng hiển nhiên lão đã xem nhẹ Âu Dương, hắn luôn là nói được thì làm được,
đối diện những kẻ không có sức phản kháng thì hắn không chuẩn bị tiếp
tục đồ sát, mới nãy chẳng qua là giết gà dọa khỉ. Giết cường giả Hồn
Giới có thể khiến sát khí của hắn không ngừng tăng lên, nhưng vô cớ giết một ít Hồn Giả không có chút sức chống cự, chuyện đó chỉ xảy ra lúc
trước ý chí hủy diệt ảnh hưởng bản tâm của hắn, chỉ một ý nghĩ giết
chóc.
Âu Dương liếc ông lão, hắn không ra tay tiếp mà xoay người bay hướng nam.
Sau khi Âu Dương rời đi, Hồn Giả toàn Hồn tộc thở phào, sát tinh này sát
khí tận trời, tất cả năng lượng của Hồn Giả không có tác dụng gì với
hắn, trong tay hắn nắm cây cung quái dị mỗi lần bắn ra sẽ mang đi một
hoặc vài mạng sống. Nếu hắn thật sự không giữ lời thì giết hết dân trong thành thì có lẽ Hồn tộc thật sự sẽ biến thành Hồn tộc.
Có người tức giận nói:
- Hừ! Nữ vương bệ hạ nhất định sẽ lấy lại công đạo cho chúng ta!
Hồ lão nói tin tức cho Âu Dương biết thì lắc đầu, thở dài nói:
- Ài, các ngươi suy nghĩ đơn giản quá, hắn biết hết ý chí tam phương của nữ vương bệ hạ, điều này chỉ có một khả năng!
Người đứng cạnh giật mình nhìn ông lão:
- Hồ lão, ý lão nói...
Hồ lão lắc đầu thở dài:
- Đúng vậy, có lẽ nữ vương đã đấu với hắn rồi...
Nếu như nữ vương không ra tay thì người này không thể nào biết ý chí tam
phương của nữ vương bọn họ, nếu nữ vương ra tay mà người này vẫn tung
hoành ở Hồn Giới thì chỉ có một khả năng, đó là nữ vương có lẽ cũng
không thể ngăn cản bước chân của hắn.
Có người không dám tin nói:
- Không phải đâu! Nữ vương bệ hạ đã rất gần với phi tiên...
Dù sao nữ vương Vệ Thi là thần linh không gì không làm được trong mắt họ,
các trưởng lão đều nói nếu có thể mở ra cánh cửa tiến vào Chân Linh
Giới, vậy Hồn tộc của họ đủ thống trị Chân Linh Giới.
Hồ lão nói:
- Trên người hắn mang hơi thở hủy diệt, đó là căn nguyên hủy diệt tinh
thuần nhất, nếu hắn ngộ ý chí hủy diệt thì dựa vào lực hủy diệt, cộng
thêm Linh Hồn Liệt Diễm của hắn, e rằng nữ vương bệ hạ cũng không phải
là đối thủ...
Hồ lão dù gì sống đã lâu, có biết chút ít bí văn.
Người ta không cảm thấy căn nguyên hủy diệt đáng là gì, nhưng lão hiểu
căn nguyên chính là căn nguyên, ý chí khác vĩnh viễn không thể sánh
bằng.
Ngoài mười vạn dặm, Vệ Thi chính mắt nhìn thấy hết mọi chuyện, tuy nhiên mặt nàng lộ nụ cười.
Vệ Thi ngọt ngào cười nói:
- Hừ, ngay cả ý chí hủy diệt cũng không thể ảnh hưởng tâm trí của ngươi, thật là cái tên làm người ta nhìn không thấu.
Nàng đang chờ đợi, nàng cho rằng hiện tại chưa đến lúc ra tay cướp lấy căn
nguyên hủy diệt, thời cơ xuống tay tốt nhất chính là lúc Âu Dương ngộ
đạo ý chí hủy diệt. Lúc đó Vệ Thi ra tay thì có chín phần tin chắc cướp
được căn nguyên hủy diệt, bước vào phi tiên cảnh.
- Ý chí hủy
diệt chắc chắn phải lấy vô tận sát khí tích lũy, ta không thể giống như
ngươi tru sát thần dân. Nhưng mặc kệ ngươi làm gì, cuối cùng chỉ là may
áo cho ta.
Vệ Thi tính toán rất hay, tiếc rằng đến bây giờ nàng
không biết Âu Dương thật ra là thần sư, nếu biết thì có lẽ kế hoạch của
nàng sẽ biến đổi.
Vệ Thi đi theo bước chân của Âu Dương bay hướng nam, nàng muốn xem rốt cuộc hắn định làm gì.
Ở Hồn Giới ban ngày rất ngắn ngủi, phần lớn là buổi tối, cho nên dù ngươi ở đâu trong Hồn Giới đều có loại cảm giác âm u khủng bố.
Hồn
Giới còn có nhiều linh hồn loại nhỏ bay tứ xư, Âu Dương biết chúng nó là khi Hồn Giả bùng phát lực lượng thì tán trong thiên địa, tự nhiên hình
thành một loại linh thể, chúng nó sẽ không tồn tại quá lâu.
Phất
tay cuốn lấy lốc xoáy thổ trận xua tán đám quỷ hồn hướng đến mình, Âu
Dương tiếp tục ở bên cạnh đốt lửa, quan sát huyết sắc liệt diễm của
mình.
Huyết sắc liệt diễm là một loại năng lực kèm theo thân thể
hắn, trước kia yêu đan kích phát ra liệt diễm này đốt cháy, hiện tại yêu đan vỡ nát dung hợp cùng Tứ Phương chiến kỳ, cho nên Tứ Phương chiến kỳ thay vào kích thích liệt diễm.
Hiện tại ba phương chiến kỳ đông
nam bắc của Tứ Phương chiến kỳ biến đổi vì yêu đan, Âu Dương không biết
có một ngày nếu Tứ Phương chiến kỳ hoàn toàn hấp thu thì sẽ biến thành
cái gì. Dù sao từ xưa đến nay chưa từng có tu luyện giả nào khác loại
như hắn, mỗi một bước đi Âu Dương chỉ có thể dựa vào bản thân lần mò
tiến tới.
Bên ngoài Chân Linh Giới, Vân Đỉnh thiên cung bị hủy
diệt, đệ tử thiên cung bị Vạn iên Sơn khu trục đến Tây Vực Sa châu hoang vắng nhất, tuy nhiên, bị khu trực là đệ tử tử trung với thiên cung, có
một phần là gió thổi chiều nào nghiêng chiều nấy sửa sang đầu vào môn hạ khác.
Một tông phái căn cơ bị hủy, Vân Tiêu bảo điện tượng trưng cho quyền lực tối cao bị người cướp đi, điều này là đả kích vô cùng lớn với đệ tử môn hạ.
Vân Đỉnh thiên cung đã từng rơi trên mặt đất,
sau đó bị Âu Dương một mũi tên hủy diệt, lúc này Vân Đỉnh thiên cung để
lại đồ vật gì rất ít.
Chỉ có số ít phế tích là còn bảo tồn tại đó. Trong phế tích, Khúc Hướng Tiền quỳ trên mặt đất, gã đã quỳ mấy ngày trời.
Một bước đi sai thua cả bàn cờ, năm đó mình ở sau lưng bát tông ham muốn
Trung Châu phồn vinh, muốn chiếm cứ lấy Trung Châu, nhưng ai ngờ dẫn ra
một ma vương như vậy!