Âu Dương khoát tay áo, sau đó cả người hóa thành một tia chớp màu đen biến mất không còn tăm hơi.
- Chân Linh Giới? Vạn Tiên Sơn?
Trác Vũ nhìn Âu Dương đột nhiên biến mất, trong đầu Trác Vũ những thắc mắc.
Đối với Chân Linh Giới, đối với Vạn Tiên Sơn hắn hoàn toàn không biết gì cả. Dù sao trước khi gặp được Âu Dương hắn thậm chí còn không phải là
tu luyện giả, làm sao có thể biết được những bí mật như vậy.
Tuy nhiên hôm nay Âu Dương xuất hiện cũng coi như đã đốt một ngọn lửa trong lòng Trác Vũ. Giống như Âu Dương nói:
- Ai nói người chỉ có thể bắn cung thì không thể trở thành Yêu Chiến Sĩ?
Câu nói này khiến Trác Vũ ghi tạc trong lòng. Từ chỗ Âu Dương biến mất,
Trác Vũ thu hồi lại cung và mũi tên của mình. Trác Vũ lại biến thành
thành một Ma vương lãnh huyết, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. . .
Trên đường đi về hướng đông, Âu Dương phát hiện, tất cả cảnh tượng trên đế
quốc Đa la cũ căn bản đã không còn một tòa thành thị nào còn nguyên vẹn. Mỗi toà thành thịđều gần giống như toàn thành thị Âu Dương đã gặp Trác
Vũ. Trên đường bay tới, Âu Dương phát hiện, có đội quân cướp bóc đang
thiêu đốt vài chỗ.
Những đội quân này bao gồm cảđào binh của đế
quốc Đa la. Lúc này bọn họ đã quên mất mình từng đầy nhiệt huyết bảo vệ
quốc gia này. Bọn họ đưa đồ đao vô tình vung phía đồng bào của mình.
Tuy nhiên đào binh như vậy vẫn chỉ là số ít. Phần lớn vẫn là đám quân của
đế quốc Tuần Thiên và Mễ Nhĩđóng tại đây. Trên đường đi qua, Âu Dương
nhìn thấy quân của hai đế quốc này đúng là không chuyện ác nào không
làm. Hơn nữa hai bên còn thường xuyên phát sinh một vài cuộc chiến đấu
với quy mô nhỏ.
Trong thời gian hai bên đánh đế quốc Đa La, bọn
họ là minh hữu cùng chung một chiến tuyến. Nhưng có câu nói rất hay.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn chính là lợi ích
trước mắt. Hai nước đều muốn nuốt lấy đế quốc Đa La. Cho nên giữa hai
nước xuất hiện những cuộc chiến đấu như vậy cũng là chuyện tất nhiên.
Chỉ có điều bây giờĐa La đã sớm không còn tồn tại bất kỳ người lãnh đạo
nào. Cho nên một khi hai nước chiến tranh, một đông một tây đánh nhau,
lãnh địa của Đa La trước kia nhất định sẽ trở thành nơi giết chóc của
hai đế quốc. Đến lúc đó chỉ sợ bách tính của đế quốc Đa La lại bị ngọn
lửa chiến tranh tiếp theo gột rửa.
- Vong quốc, quốc nô. Câu nói này thật sự không giả.
Âu Dương không cảm giác mình là chúa cứu thếđại từđại bi. Cho nên cho dù
trên đường đi nhìn thấy vô số bi kịch, Âu Dương cũng không ra tay.
Không phải là không muốn ra tay, mà không quan được vong quốc Đa La. Lãnh thổ chắc sẽ phải bị chia cắt. Ngọn lửa chiến tranh lần này là không thể
tránh được. Khi hai bên quyết định thắng bại, chính là ngày ngọn lửa
chiến tranh biến mất. Chỉ không biết tới lúc đó còn bao nhiêu bách tính
sống sót?
Càng đi về phía đông, Âu Dương phát hiện quân đội của
đế quốc Tuần Thiên và Mễ Nhĩ càng nhiều. ĐếĐô của Đa La trước đây chính
là tuyến ngăn cách. Lúc này hai nước hẳn đã phân chia chiếm hai bên, chờ quyết một trận thư hùng.
Sau khi chậm rãi bay suốt một ngày, rốt cuộc Âu Dương đã tới nơi từng là ĐếĐô của đế quốc Đa La. Cũng chính là
vương thành Huy Hoàng ma Kha Minh Quân từng nói qua.
Vương thành
Huy Hoàng, trước đây rất nhiều năm, nó tuyệt đối xứng đáng với cái tên
này. Nó huy hoàng nhất trong tất cả tiểu thế giới Thiên Hà. Không người
nào không biết, không người nào không hiểu.
Sáu đại cường giảđỉnh phong tọa trấn vương thành Huy Hoàng giống như tường đồng vách sắt.
Ngay cả sau khi trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc, lúc này bức tường
thành còn lại vẫn cao tới ba mươi, bốn mươi mét. Có thể tưởng tượng,
năm đó thời điểm đỉnh phong, nó quả thực chính là Vương thành Bất Bại.
Nhưng khi sáu đại cường giảđỉnh phong ngã xuống, huy hoàng vương thành huy
hoàng vầng sáng cũng bị bóng tối bao phủ, toà này sừng sững vô số năm
huy hoàng vương thành trong một đêm bị hai nước gộp lại đến hai triệu
đại quân tầng tầng vây khốn, vài tên cường giả cửu giai nổ ra cửa thành, lượng lớn loạn quân tràn vào đã từng huy hoàng vương thành, trong một
đêm, huy hoàng vương thành bị phá hư hầu như không còn, vô số kiến trúc
bị thiêu hủy, vô số bảo vật bị cướp đoạt.
Vương thất gia tộc Đa
La đã được truyền thừa vương thành Huy Hoàng này từ thời viễn cổ đã bị
hai nước bắt làm tù binh tiêu diệt. . . Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Dòng
sông đều bị máu nhuộm màu. Tuy rằng đã qua một thời gian, nhưng Âu Dương ở trên không trung nhìn xuống vương thành Huy Hoàng phía dưới, dường
như vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của bách tính của người dân
Đa La và đêm phá thành đó.
- Ôi. . . Đa Âm tiền bối, chỉ có thể
trách vận mệnh của Đa gia các ngươi không tốt. Nếu như ta có thểđến sớm
một chút, có lẽ vẫn có thể lưu lại một huyết mạch cho Đa gia các ngươi.
Âu Dương thở dài một tiếng, nhìn đám quân của đế quốc Tuần Thiên và đế
quốc Mễ Nhĩđang đóng ở hai bên vương thành một lát. Sau đó hắn hít sâu
một hơi bay về phía đông, nơi sơn cốc mà Kha Minh Quân đã nói lúc trước.
Tìm tới mộ tổ của Đa La, hậu táng Đa Âm xong, hành trình tới tiểu thế giới lần này của Âu Dương xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó Âu
Dương dừng lại một lát giao một vài thứ cho Trác Vũ xong cũng nên trở về Chân Linh Giới tiếp tục còn đường sát thủ của hắn.
Về phần Trác
Vũ có thể thành tài hay không, tương lai có thể thật sựđến Chân Linh
Giới, đến Vạn Tiên Sơn hay không, không nằm trong sự cân nhắc của Âu
Dương.
Dù sao mỗi người đều có một con đường phải đi. Âu Dương có thể dẫn dắt hắn, nhưng không cách nào quyết định tương lai của hắn.
Con đường của Yêu Cung Thủ vô cùng khó khăn. Muốn cất bước trên con đường
này, không chỉ cần ngộ tính mạnh tới cực điểm, còn cần nghị lực lớn tới
cực điểm. Nếu như không có nghị lực tuyệt đại và một lòng không chịu
khuất phục, có khả năng lúc trước thời điểm trở thành bán yêu giả Âu
Dương đã chán chường mà từ bỏ.
Bán yêu giả không thể chinh phục
Âu Dương, yêu binh hoàn toàn tổn hại cũng không thể chinh phục Âu
Dương. Nếu lựa chọn con đường này, mặc dù con đường phía trước đầy chông gai, cũng muốn nghênh đón. Làm cường giả phải tự tin. Làm cường giả
phải bất khuất.
Ba trăm dặm phía đông của Vương thành Huy Hoàng, Âu Dương đã loay hoay hơn nửa ngày, nhưng từđầu đến cuối vẫn không tìm
được sơn cốc. Âu Dương cảm thấy rất kỳ quái. Kha Minh Quân không thể nào lại đùa với mình. Khẳng định đế quốc Kha Gia cũng không dám.
Như vậy tại sao mình đã tìm khắp chỗnày nửa ngày lại không phát hiện ra cái gì?
- Đúng rồi.
Âu Dương đột nhiên vỗ một cái vào đầu của mình. Hắn lập tức liền hiểu ra. Chỉ thấy trên mặt Âu Dương cay đắng, tự nhủ:
- Kha Minh Quân nói là huyễn trận thiên nhiên. Không có Chân Thực Chi Nhãn làm sao tìm được. . .
Nói xong, con mắt Âu Dương biến thành màu đỏ như máu. Chân Thực Chi Nhãn mở ra. Khi Chân Thực Chi Nhãn xuất hiện, Âu Dương phát hiện vị trí khoảng
chừng 4, 5 dặm phía trước mặt mình, có một ngọn núi không cao lắm. Bên
trong có một sơn cốc nho nhỏ.
Âu Dương phóng tầm mắt nhìn tới.
Nhưng vừa nhìn Âu Dương liền có chút giật mình. Không phải Âu Dương giật mình vì sơn cốc này bị che giấu, mà giật mình vì trong sơn cốc không
ngờ lại có người.