Đội trưởng xạ thủ này vội vàng trả lời Âu Dương, không có chút do dự,
nhìn qua hắn giống như một thuộc hạ trung thành bẩm báo lại với chủ
nhân.
- Tốt, thông báo cho Đa Minh, nói hắn dẫn theo những người ta đã nhắc với hắn, đêm nay gặp tại thánh hồ.
Âu Dương nói xong liền quay qua nói với những xạ thủ đang khổ luyện:
- Con đường thần xạ thủ, thiên phú cố nhiên là quan trọng, thế nhưng sự
chăm chỉ lại càng quan trong hơn. Nhớ kỹ, muốn trưởng thành, trước còn
phải ăn khổ nhiều.
Âu Dương nói xong liền xoay người đi về phía tây thành.
Buổi tối, Âu Dương ngồi một mình trên tảng đá ven thánh hồ, nhìn mặt hồ
trong như gương, phản chiếu ánh trăng vàng, một cỗ cảm thụ thần kỳ xuất
hiện tại trong lòng hắn.
- Thiên cơ?
Âu Dương cảm thụ được giữa hồ không ngừng phát ra một ít lực lượng như có như không, không
ngừng muốn đưa tay bắt lấy những thiên cơ này.
Đáng tiếc, thiên
cơ vô hình vô trạng, muốn có được chỉ phải dựa vào con đường cảm ngộ. Âu Dương mở hai mắt của mình, Âu Dương cũng không cố cưỡng cầu thiên cơ,
bởi vì nó khác với lực lượng, lực lượng có thể hấp thu thật nhiều, nhưng thiên cơ lại chỉ có thể chờ ngộ.
- Các ngươi tới rồi!
Âu
Dương nghe từ phía xa xa truyền đến tiếng bước chân, tuy rằng không có
quay đầu lại, thế nhưng Âu Dương vẫn có thể biết sáu người đi tới chính
là sáu người được hắn lựa chọn.
- Đa La thuộc về các ngươi, ta sẽ không hỗ trợ Đa La đi chinh chiến, thế nên ngày hôm nay gọi các ngươi
tới là muốn giúp sáu người các ngươi đạt tới cửu giai đỉnh phong, tái
hiện lại Đa La huy hoàng ngày xưa.
Âu Dương nhìn bóng trăng sáng giữa hồ, nhẹ nhàng nói.
Thế nhưng Âu Dương nói tùy ý, sáu người kia nghe vào lại giống như tiếng
sấm trong tai. Trực tiếp đề thăng sáu người tới cửu giia? Trong số sáu
người bọn họ, ngoại trừ Đa Minh và Biện Vũ có chút nền móng, còn những
người khác ngay cả yêu chiến sĩ cũng chưa được tính, người như vậy cũng
có thể đề thăng tới cửu giai?
- A? Cương giả đỉnh phong?
Đa Kiều Vi nhìn Âu Dương, tuy rằng ngay từ đầu nàng đã thấy Âu Dương rất
thần bí, thế nhưng nàng cũng không thể nào nghĩ được, Âu Dương dĩ nhiên
có năng lực như vậy.
- Đúng, ngay trong đêm nay, ta sẽ biến sáu người các ngươi trở thành cửu giai đỉnh phong.
Âu Dương mỉm cười, một bình linh đan nhỏ đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Có điều giờ khắc này mọi người đều không nhìn vào bình linh đan nhỏ trong
tay Âu Dương, bọn họ đã bị lời Âu Dương nói khiến cho kinh sợ rồi.
Coi như cả Đa Minh, sắc mặt hắn cũng giật mình. Không phải Đa Minh không
biết Âu Dương sẽ giúp hắn chế tạo cường giả đỉnh phong, thế nhưng ban
đầu Đa Minh nghĩ, coi như là Âu Dương xuất thủ, hẳn cũng cần tới ít nhất mười năm mới có thể được.
Thế nhưng hiện tại Âu Dương lại nói
với bọn hắn, chỉ trong một đêm cả sáu người bọn hắn liền biến thành
cường giả đỉnh phong, khôi phục lại lục đại cường giả Đa La, tranh đoạt
huy hoàng, hoành hành thiên hạ.
Nếu như lời này được nói ra bởi
người khác, như vậy Đa Minh nhất định sẽ nghĩ người này điên rồi, thế
nhưng chứng kiến thủ đoạn cường lực của Âu Dương, một tiễn bắn sập nửa
hoàng cung, Âu Dương không thể không tin.
- Một đêm lên cửu giai, điều này sao có thể được?
Biện Vũ là tam giai lục tiên, nàng biết đề thăng cũng không phải cứ một bước một bước một gia tăng, nếu như Âu Dương nói cho nàng muốn một đêm tạo
ra sáu tu luyện giả tam giai, như thế nàng có thể tin được, thế nhưng
một đêm tạo ra sáu đỉnh phong, điều này nàng không cách nào tin tưởng
được.
- Một đêm lên cửu giai…
Trác Vũ nhìn Âu Dương, đây
quả thực chính là một bước lên trời, không sai chính là một bước lên
trời, thế nhưng đối vói Trác Vũ cũng không phải vậy.
Trác Vũ là
thần xạ thủ, hắn còn nhớ rõ lời Âu Dương nói. Nếu như tương lai hắn có
một ngày đạt tư cách nhập vào chân linh giới, như vậy liền đến Vạn Tiên
Sơn, khi đó Âu Dương có thể thu nhận hắn làm đệ tử.
Kể từ đó, đây vẫn luôn là mục tiêu của Trác Vũ.
- Đa Minh, ngươi tới trước đi.
Âu Dương tung cho Đa Minh hai viên linh đan, nói:
- Phương pháp tu luyện của mỗi người các ngươi đều khác nhau, hai viên
linh đan này chứa đựng đủ linh nguyên giúp các ngươi một đêm bước vào
cửu giai đỉnh phong.
Âu Dương nói xong, liền phát cho bốn người khác ngoại trừ Trác Vũ, mỗi người hai viên linh đan.
- Biện Vũ và Đa Minh tự hành tu luyện, Trác Vũ ở chỗ này chờ một hồi, ta
sẽ truyền cho những người khác một bộ phương thức tu luyện.
Âu
Dương nói xong, thân thể chợt lóe, liền đi tới trước mặt ba người khác.
Một bộ công pháp của Vạn Tiên Sơn là Càn Khôn Lệnh được truyền vào trong đầu bọn họ, có điều Âu Dương cũng không truyền thụ cho họ công pháp cấp thánh thể.
- Công pháp Càn Khôn Lệnh này có nguồn gốc từ Vạn
Tiên Sơn, thế nên một ngày kia nếu các ngươi may mắn có thể bước vào
Chân Linh giới, như vậy hãy đến Vạn Tiên Sơn tìm ta.
Âu Dương hơi cười, hắn nói lời này coi như lạm dụng chức quyền hỗ trợ Vạn Tiên Sơn nhận trước mấy người đệ tử.
- Ngươi… Ngươi thực sự đến từ Chân Linh giới?
Tuy rằng tu vi Biện Vũ không cao, thế nhưng kiến thức cũng không thiếu, nàng dĩ nhiên biết chuyện về Chân Linh giới.
- Đừng hỏi những chuyện này nữa, năm người các ngươi đều tự bắt đầu đi.
Âu Dương không có giải thích điều gì, hắn quay lại nhìn Trác Vũ đang ngơ ngác, nói:
- Trác Vũ, đường đi của ngươi không khác với bọn họ, ngươi qua đây, ta có mấy điều muốn hỏi ngươi.
- A!
Trác Vĩ gật đầu, nhìn thoáng qua mấy người kia vừa nuốt linh đan, bắt đầu
ngồi khoanh chân tiêu hao dược lực. Hắn đi theo phía sau Âu Dương tới
một bãi cỏ ven hồ.
Âu Dương ngả người gối đầu lên hai tay, cứ như vậy dễ dàng nằm lên bãi cỏ ven hồ, đưa mắt nhìn trăng nhìn trời. Lúc
này có thể thấy được trên mặt Âu Dương có vẻ vô ưu vô lự, nếu như một
người nào khác ở Chân Linh giới thấy được Âu Dương lúc này, tuyệt đối sẽ không tin được hắn là gã cuồng nhân Âu Dương dám giết hai gã đại đế nổi danh tại Hải Thượng Liên.
- Còn nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi những gì không?
Khẩu khí Âu Dương rất tùy ý, tuy rằng hắn rất hi vọng Trác Vũ có thể đi xa
trên con đường yêu cung thủ, thế nhưng hiện tại có cơ hội một bước tiến
vào cửu giai, nếu là Trác Vũ buông bỏ con đường yêu cung thủ, sử sang
một hướng đi khác, Âu Dương cũng sẽ không nói hắn điều gì, dù sao con
đường yêu cung thủ tràn ngập vô vàn khó khăn, hắn đã đi qua, tự nhiên
biết rõ rất khổ cực.
Trác Vũ khẽ gật đầu, nói:
- Trong
cuộc đời này, tay ta chỉ có chiến cung, nó đã thành như một sinh mệnh
của ta, bất luận khi nào ta cũng không muốn buông bỏ nó.
Ngữ khí Trác Vũ rất là kiên định, từ trong lời nói của hắn có thể cảm thụ được một loại chấp nhất.
- Phía trước con đường yêu cung thủ tràn ngập chông gai, nhấp nhô vô
cùng, hơn nữa đã lựa chọn làm một yêu cung thủ liền mất đi khả năng cận
chiến được các yêu chiến sĩ cho là điều kiêu ngạo nhất, thế nên ngươi
cần phải suy nghĩ rõ ràng.
Âu Dương cũng không nghĩ sau này có ngày Trác Vũ sẽ hối hận rồi tìm mình khóc lóc.