Trong lòng Âu Dương cũng có chút bi ai! Mình cũng quá thê thảm, người ta nói lão xử nữ lão xử nam gì đó, nhưng xử nam có già thế nào tuyệt đối cũng không thể già như mình!
Mình chuyển thế tính ra cũng đã bốn đời, thời gian tính ra cũng vạn năm, nhưng mình lại làm một xử nam cả bốn đời, còn là một lão xử nam vạn năm......
- Thật sự như vậy sao!
Ngụy Bỉnh Dập cũng sửng sốt, theo hắn biết trước kia Lý Uyển Như đã ở với Âu Dương mấy chục năm, lẽ nào đại mỹ nữ ôn nhu như vậy ở bên cạnh mà tên gia hỏa này cũng không ăn? Chuyện này Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên không thể lý giải !
- Ngươi bớt nhiều lời đi!
Âu Dương uống một ngụm rượu, tiếp tục không để ý đến thái độ của Ngụy Bỉnh Dập.
- Ha ha ha! Không ngờ, không ngờ! Đường đường là......
Ngụy Bỉnh Dập vốn muốn nói đường đường là Thần Tiễn mà lại là một xử nam, nhưng nghĩ đến trạng thái của bọn họ vẫn đang bị truy sát, hắn vẫn cố khắc chế bản thân, tiếp tục nói:
- Ngươi đúng là một nhân vật đặc biệt, nhưng không ngờ ngươi vẫn là một xử nam, nếu để mọi người biết được chuyện này, ta thật sự muốn xem xem biểu tình của bọn họ như thế nào!
- Nếu ngươi dám nói, ta dám để ngươi biến mất!
Âu Dương tràn ngập sát khí nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng hiển nhiên hắn không hù dọa được Ngụy Bỉnh Dập !
- Ta đã tạo ra nghiệp chướng gì chứ! Sớm biết như vậy, tuyệt đối không nên tới đây!
Âu Dương hối hận, đến thanh lâu ẩn núp chính là chủ ý của Âu Dương, nhưng không ngờ khi đến đây hắn lại tự mua dây buộc mình......
- Hắc hắc hắc...
Ngụy Bỉnh Dập cười âm hiểm, hắn biết lúc này Âu Dương nhất định còn phiền muộn hơn là bị đánh bại, có thể vũ nhục Âu Dương một phen như vậy, đối với hắn mà nói còn sảng khoái hơn trước đó chính diện đánh bại Âu Dương đồng thời đoạt lưỡng hồn lục phách của Âu Dương!
- Chư vị chư vị! Đêm nay chính là ngày Hồng Danh cô nương nhất bảng của Dục Tiên lâu chúng ta xuất giá, chư vị thật có phúc khí, không biết đêm nay vị nào có thể cùng Hồng Doanh cô nương... Hắc hắc hắc...
Một tú bà còn hèn mọn hơn Ngụy Bỉnh Dập đứng trên đài bắt đầu kêu to.
Cùng với tiếng kêu của tú bà, phòng khách vốn tương đối hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh, có thể nhìn ra trong số người ở đây hôm nay có không ít người có lẽ đến vì Hồng Doanh cô nương.
Ngụy Bỉnh Dập đẩy mỹ nữ bên cạnh ra, đi tới bên cạnh Âu Dương, sau đó vỗ vai Âu Dương nói:
- Thế nào ca ca, chỉ cần ngươi nói một tiếng, đêm nay ta sẽ bắt Hồng Doanh cô nương này hầu hạ ngươi, nếu dám nói là nhất bảng, nhất định bất phàm!
Ngụy Bỉnh Dập còn đang cổ động Âu Dương, nhưng lúc này Âu Dương lại không có cảm giác, tuy nhiên lời nói cuồng vọng của Ngụy Bỉnh Dập lại khiến những người xung quanh bất mãn.
- Khẩu khí thực sự không nhỏ, các ngươi biết Hồng Doanh cô nương là bảng giá gì không!
Một công tử mặc bạch y, vừa nhìn đã biết là điển hình của loại công tử ăn chơi, phe phẩy chiếc quạt trong tay nói.
- Tần huynh hà tất với chấp nhặt với đám nhà quê này. Hôm nay Tần huynh nhất định có thể sánh duyên với Hồng Doanh cô nương!
Một diễn viên phụ siêu cấp lớn thuộc về loại sinh ra đã bị nhân vật chính ngược đãi cũng xuất hiện...
Tên gia hỏa này cũng giống như Tần huynh, loại người như vậy cả ngày chỉ biết nịnh bợ, nhưng hạ tràng cuối cùng của loại người này đều rất thê thảm. Cũng may hôm nay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không có hứng khởi thái rau, hai người chỉ cười khinh bỉ, không nói gì nữa.
- Vu huynh, Hồng Doanh cô nương xuất thân thế gia, có người nói nàng không chỉ có dáng người ưu mỹ, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, khó nhất chính là Hồng Doanh cô nương còn là một Linh Tiên!
Tần huynh tặc lưỡi nói.
- Ta thật sự không biết Hồng Doanh cô nương chính là một Linh Tiên!
Vu huynh rất kinh ngạc. Đối với cường giả tiên giới chân chính mà nói, Linh Tiên chỉ là mảnh vụn! Giống như Âu Dương, hắn cũng không thèm xuất thủ với Linh Tiên, nhưng đối với người bình thường sinh sống ở tiên giới mà nói, thực lực của Linh Tiên vẫn là không tồi.
Dù sao đối với thành thị như Minh Khê thành, mặc dù sau đại thời đại, cũng chỉ có mấy người là Tiên Tôn mà thôi, nếu là thời kì hòa bình, nhân vật cấp Tiên Đế đều chưa chắc có thể đụng tới, phỏng chừng tu vi tối cao cũng chỉ là Kim Tiên.
- Vu huynh cũng có hứng khởi?
Tần huynh nhấp một ngụm rượu, dâm đãng cười nói.
- Hắc hắc, không dối gạt Tần huynh, hôm nay tiểu đệ nhất định phải có được Hồng Doanh cô nương!
Vu huynh cười rộ lên rất hèn mọn, nhưng từ trong lời nói của hắn có thể minh bạch, đây cũng là một đệ tử thế gia.
- Các vị, hiện tại cho mời Hồng Doanh cô nương!
Tú bà vừa lên tiếng, một nữ tử mặc sa y hồng sắc xuất hiện trên đài, trong tay nàng ôm một cây tỳ bà được làm từ ngọc bích, toàn thân ngồi trên đài, cánh tay lộ ra dưới sa y giống như được điêu khắc từ bạch ngọc.
Khuôn mặt của Hồng Doanh cô nương vừa hiện ra, cho dù là Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương cũng không khỏi kêu lên một tiếng tuyệt sắc. Đây tuyệt đối là một nữ tử cấp tai họa, thậm chí chỉ nhìn hình dạng, nữ tử này hoàn toàn không thua kém Sở Yên Nhiên.
Đương nhiên, nàng khẳng định không thể so sánh với Sở Yên Nhiên, trên người Sở Yên Nhiên mang theo một sự cao quý, đó là một loại khí tức chỉ thuộc về Sở Yên Nhiên, còn nữ tử này mặc dù có vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng chỉ là da thịt mà thôi.
- Trong thanh lâu lại có mỹ nữ tuyệt sắc như vậy sao!
Ngụy Bỉnh Dập kinh hãi kêu lên.
- Ngươi chỉ thấy được dung mạo của nàng, ngươi có nhìn thấy trái tim của nàng không?
Âu Dương phát hiện, những người khác đều dùng mắt thường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Doanh, duy độc có Âu Dương dùng Quan Tâm Chiến Ý nắm bắt được vẻ đau thương phát ra trên người Hồng Doanh.
Loại đau thương này không khỏi khiến Âu Dương nhớ tới dáng dấp trước khi đi của Lý Uyển Như, Âu Dương biết nữ tử này từ ngày bước vào thanh lâu đã định trước số phận của nàng.
Bất luận nàng tuyệt sắc cỡ nào, bất luận nàng xuất chúng cỡ nào, thậm chí nàng là Linh Tiên cũng không cách nào thoát khỏi số phận bị vô số nam nhân dày vò. Một nữ tử xuất thân thế gia lưu lạc đến nông nỗi này, trái tim nàng có lẽ đã sớm chết, cho nên cho dù có được nàng cũng chỉ có thể là một cái xác, một con rối mà thôi.
- Đúng vậy, lúc này nàng chính là một khối khôi lỗi, chỉ có thể xác chứ không có tinh thần, thật là đáng tiếc.
Ngụy Bỉnh Dập thở dài, một nữ tử tuyệt sắc như vậy lại chỉ là một khôi lỗi, không đáng tiếc sao được?
- Ngươi có nhiều tiền không?
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng sau khi hỏi câu này Âu Dương cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc! Ngụy Bỉnh Dập không giống với mình, mình cô độc một mình, trên người mình chỉ có thể lấy ra vài món chí bảo, nhưng Ngụy Bỉnh Dập đã từng là Ma Vương chấp chưởng Ma giới, với thân phận như vậy, Ngụy Bỉnh Dập làm sao có thể không có tiền!