Lần trước tứ tông khiêu chiến. Nàng một chiêu chiến thắng lão nhân Hiểu
Vô Hồi, đá Vô Hồi Cốc ra khỏi tứ tông. Hiện tại tứ tông trên thiên hạ có tên Hàn Băng Cung.
Công tích vĩ đại như vậy hoàn toàn xứng đáng
để Lý Uyển Như lên ngôi cung chủ Hàn Băng Cung. Dù là đám thái thượng
trưởng lão thích gây chuyện cũng hết sức hài lòng với cung chủ mới này.
Lưu Linh nhìn đệ tử được bà từ hạ giới đưa lên, nói:
- Uyển Như, từ giây phút đội huyền ngọc quan này ngươi đã không còn liên quan gì đến chuyện quá khứ.
Thật ra Lưu Linh từng hỏi tại sao Lý Uyển Như trở thành Tiên Tôn. Nhưng nàng không nhớ. Bởi vì tự nàng đã cắt đứt tất cả ký ức. Lý Uyển Như chặt
tình một kiếp, khiến mình quên hết tất cả. Đợi có ngày nàng có thể đạt
đến chí cao vô thượng thì thần khí Lưu Ly phong ấn ký ức của nàng sẽ bay ra khỏi người. Đó chính là ngày nàng bước vào hành lang luân hồi đi tìm Âu Dương.
Trước lúc đó Lý Uyển Như sẽ không nhớ đến Âu Dương.
Nàng sẽ không nhớ người đàn ông từng khiến nàng cam tâm tình nguyện làm
người thường xuyên ở bên cạnh bầu bạn trong bốn mươi năm, người khiến
nàng muốn từ bỏ tất cả đi theo hắn, Âu Dương.
Lý Uyển Như mặt lạnh như băng, nói:
- Tuân lệnh, sư phụ!
Lý Uyển Như đã là cường giả nổi danh thiên hạ. Đã không còn là Lý Uyển Như ngày ngày cười vui bên cạnh Âu Dương.
- Tốt! Tiếp nhận vị trí chủ Hàn Băng cung, ta hy vọng có ngày ngươi sẽ
dẫn dắt Hàn Băng Cung sáng tạo kỳ tích mới. Ta tin tưởng có một ngày Hàn Băng cung của ta chắc chắn có thể đạt đến độ cao chưa từng có. Chúng ta phải là thiên hạ đệ nhất!
Lưu Linh lòng cao ngất, bà thà thoái
vị đưa ngôi báu của mình cho đệ tử, chính là vì mong muốn Hàn Băng cung
lại bước vào đỉnh cao mới.
Lý Uyển Như nói:
- Sư phụ, hãy
đưa những Viêm Ma Hoa mà ta đưa luyện chế thành Nghịch Thiên Hoàn đi.
Như vậy Hàn Băng Cung của ta có thể thêm mấy chí cường giả!
Lúc
nói đến Viêm Ma Hoa thì mắt Lý Uyển Như lại trở nên mờ mịt. Nàng không
nhớ nổi mình lấy được Viêm Ma Hoa từ đâu. Nhưng trong lòng nàng có trực
giác Viêm Ma Hoa liên quan đến một chuyện rất quan trọng, có liên quan
rất lớn đến nàng. Lý Uyển Như không nghĩ nhiều. Bởi vì hiện tại điều
nàng cần làm không phải làsuy nghĩ những điều này mà là tìm cách dẫn dắt Hàn Băng Cung trở nên cường đại
Sơn cốc, thác nước. Chỗ này là khu đất hoang còn chưa bị khai phá, hiện tại ở trong nước muốn tìm ra chỗ như vậy không có nhiều.
Âu Dương ngồi trong thác nước, toàn thân trần trụi, không phải hắn thích
lỏa thân mà vì hắn ở đây đã sáu năm. Thời gian sáu năm, quần áo trên
người Âu Dương rách như sơ mướp, chỗ này không có người đến, thế là hắn
dứt khoát cởi sạch không còn mảnh vải.
- Có chuyện gì vậy? Tại sao có cảm giác nhìn xuống thiên địa?
Từ một tháng trước thì lực lượng của Âu Dương đã hoàn toàn hồi phục, hiện
tại hắn đã có năng lực xé rách hư không rời đi, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy lực lượng của mình là lạ.
- Quá cường đại, không nên như vậy.
Âu Dương toát mồ hôi lạnh, hắn là người thứ nhất bị lực lượng của mình hù sợ.
- Bà nội nó, cái này không lẽ là tâm tưởng niệm liền thành trong truyền thuyết?
Âu Dương nghĩ muốn lấy một mảnh lá cây, chỉ thấy trong tay hắn chậm rãi
xuất hiện một giọt nước xanh biếc. Tiếp theo giọt nước biến to, cuối
cùng thật sự thành chiếc lá xanh biếc.
Âu Dương đầu ướt mồ hôi, lẩm bẩm:
- Bà nội nó, cái này chẳng phải là năng lực mà chỉ có thần sáng thế mới có sao?
Âu Dương bắt đầu nghĩ tạo ra con người. Lần này lòng hắn đã trở nên bình tĩnh hơn.
Bởi vì Âu Dương phát hiện hắn nghĩ nửa ngày vẫn không tạo ra được người nào.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Xem ra cảnh giới của ta vẫn còn cách chí cao vô thượng rất lớn. Thứ ta
sáng tạo ra đều là vật thể không có sinh mệnh. Đợi đến một ngày ta có
thể sáng tạo sinh mệnh thì đó chính là chí cao vô thượng.
Trên người Âu Dương lóe lến hào quang. Một bộ trường bào bạc trắng phủ lên thân thể.
- Nên rời đi thôi. Ta ở đây đã bảy năm.
Âu Dương cẩn thận suy tính. Hắn ở đây đã sáu lần nhìn lá cây từ xanh biến
thành vàng. Cộng thêm thời gian trước đó, cộng lại cũng đã khoảng bảy
năm.
- Sắp đi rồi. Ta nên tạm biệt các bằng hữu.
Dù khuôn
mặt thay đổi nhưng Âu Dương vẫn muốn trước khi đi, trở về một chuyến.
Lúc Âu Dương ra đi thì Lưu Tĩnh mười bảy tuổi. Bây giờ chắc đã là cô gái hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Thời gian ở trong mắt tu luyện giả qua cực kỳ nhanh, nhưng đối với người bình thường lại quá vô tình.
Nói xong Âu Dương nhảy lên cao. Chính hắn cũng không phát hiện trên mặt hắn nở nụ cười rất gian xảo.
- Nơi này là chuyến bay CA1219. Vị trí hiện tại của chúng ta là...
Trên bầu trời một chiếc máy bay to chở hành khách đang báo cáo vị trí và
tình huống với chủ trạm. Nhưng phó phi công mới nói một nửa thì nghe
đằng sau phát ra tiếng hú hét.
- Có chuyện gì vậy?
Phó phi công mở cửa khoang thuyền nhìn ra ngoài. Hắn chỉ thấy mấy tiếp viên
đứng trong khoảng máy bay há hốc mồm nhìn ra ngoài, dường như gặp chuyện gì đáng kinh ngạc nhất trần đời.
Trưởng phi công hỏi phó phi công:
- Có chuyện gì vậy?
- Không biết, ta đi xem thử.
Phó phi công đứng dậy, tạm rời khỏi khoang máy bay. Lúc đi ra phó phi công theo thói quen giấu vũ khí sau lưng.
Có hành khách điên cuồng la hét:
- Đó là cái gì? Là người? Là siêu nhân? Hay đang quay phim?
Phó phi công nhíu mày đi tới. Khi gã trông thấy cửa sổ bên ngoài thì máu nóng dồn lên não.
Chỉ thấy trên cánh máy bay chở khách một người đàn ông mặc trường bào bạc
trắng mỉm cười đứng trên cánh, đối diện gió lốc mà hắn vẫn cười tủm tỉm.
- Má ơi! Không lẽ là quỷ?
Phó phi công luôn nghiêm khắc giữ văn minh giờ cũng chửi tục. Điều này cũng không thể trách gã được. Chủ yếu là vì hắn đã trông thấy chuyện quá
kinh khủng.
Một người nước ngoài dùng tiếng trung trôi chảy hét to:
- Siêu nhân! Chắc chắn là siêu nhân!
Người nước ngoài vừa nói vừa lấy ra camera chụp hình siêu nhân.
Nhưng ngoài nước ngoài phát hiện lúc gã lấy ra camera thì người đàn ông bên
ngoài mỉm cười với gã, camera trong tay gã không thể nhấn máy được!
- Cái...cái này là sao?
Không chỉ mình người này, rất nhiều người phát hiện dù họ dùng công cụ ghi
nhớ gì thì không cách nào sử dụng. Bọn họ trừ dùng mắt thấy, trừ lòng
rung động ra không thể làm được gì.
Đang lúc họ sốt ruột cuống
cuồng, suy đoán người đàn ông bên ngoài rốt cuộc là ai, Âu Dương lại vẫy tay với họ, sau đó biến thành tia chớp lao nhanh đi, biến mất trên chín tầng mây.
- Ông trời ơi! Có phải là chúng ta đều xuyên qua? Không lẽ chúng ta cưỡi máy bay xuyên không?
Một người trẻ tuổi tay đang cầm một quyển tiểu thuyết xuyên qua, suy nghĩ
đầu tiên là toàn máy bay xuyên tới một thế giới huyền huyễn. Tiếc rằng
gã mơ quá đẹp. Lúc này trừ phi Âu Dương ở trước mặt máy bay mở ra thông
đạo đi tới Tiên Giới, nếu không cho dù họ bay một trăm năm cũng đừng mơ
xuyên qua được.
Sau một đoạn kịch nho nhỏ, Âu Dương không ẩn giấu mình mà quang minh chính đại bay trên trời