- Trịnh Tú Nhi, chúng ta xuất thân cùng một tiểu thế giới, trong mắt
ngươi ta là người sai lầm, trong mắt ta ngươi là người sai lầm, kỳ thực
chúng ta đều không sai, chỉ có điều chúng ta đứng ở vị trí khác nhau,
quan niệm nhìn nhận thế giới khác nhau, không thể nói là ai đúng ai sai.
Lúc này thần sắc của Âu Dương rất bình tĩnh, bởi vì linh hồn hỏa diễm của
hắn đã bắt được tâm thần của Trịnh Tú Nhi, hiện giờ chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động, Trịnh Tú Nhi sẽ hóa thành hư vô.
Con mắt của Âu
Dương nhìn ra ngoài trăm dặm, ở đó, đám người Khâu Vân Bình đang nỗ lực
chạy về phía này, nhưng cho dù bọn họ một đường cắt hư không mà đi chí
ít cũng cần hai mươi phút mới có thể đến nơi.
- Ai đúng ai sai...
Trịnh Tú Nhi nghe thấy bốn chữ này, trong mắt nàng mang theo mấy phần thất
lạc, kỳ thực nàng vốn thông minh làm sao không biết nàng và Âu Dương
không sai lầm?
Có thể trong mắt một số người, Âu Dương giết sạch
cả nhà nàng là sai lầm, nhưng đứng ở góc độ của Âu Dương, Âu Dương lại
không sai, bởi vì Âu Dương làm như vậy chính là báo thù cho những chiến
hữu đã chết.
Nếu đẩy về phía trước một chút, Trịnh Tú Nhi tiêu
diệt người của Âu Dương cũng không sai, bởi vì bọn họ là quốc gia đối
địch, để giành được thắng lợi có thể không tiếc tất cả giá phải trả.
Rất lâu trước đây, Âu Dương đã nghĩ thông đạo lý này, cho nên hắn từ bỏ cừu hận, nguyện ý cùng Trịnh Tú Nhi biến chiến tranh thành hòa bình, nhưng
Trịnh Tú Nhi lại không thật lòng làm như vậy, ngược lại nàng giả chết,
hung hăng cho Âu Dương một đao sau lưng.
Nếu nói trước kia bọn họ chẳng qua là vì quốc gia của mình, không có đúng sai, cuối cùng việc
làm của Trịnh Tú Nhi đã có chút khác người, khiến Âu Dương hoàn toàn
phẫn nộ.
Điểm yếu của Âu Dương chính là Vệ Thi, nhưng Trịnh Tú
Nhi lại lấy Vệ Thi làm nước cờ cuối cùng muốn một kích giết chết Âu
Dương, nếu không phải Minh Hậu không biết, tạo ra quấy rối, khiến Âu
Dương rơi vào trong luân hồi, có thể cuối cùng Âu Dương thực sự sẽ chết
trên tay Trịnh Tú Nhi.
Cho nên, mặc dù nói Âu Dương bị Minh Hậu
lừa, nhưng đồng thời Minh Hậu cũng xem như giúp đỡ Âu Dương, sau này Âu
Dương nghĩ thông suốt mới thả cho Minh Hậu một con đường sống, bọn họ từ đối địch biến thành quan hệ hợp tác.
- Tú Nhi!
Âu Dương
nắm chặt tay, trong kim giáp võ thần, linh hồn của Trịnh Tú Nhi bị kéo
đến trước mặt Âu Dương! Âu Dương nhìn linh hồn Trịnh Tú Nhi bị linh hồn
hỏa diễm thiêu đốt nói:
- Ngươi biết gì không? Từ tiểu thế giới đến hiện tại, ngươi tuyệt đối là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng gặp.
- Trước kia khi chúng ta rong ruổi sa trường, ta đã từng nghĩ, nếu như để ta thống lĩnh thiên quân đánh một trận với ngươi liệu ta có thể thắng
lợi hay không? Cuối cùng ta nhận ra đáp án chính là ta nhất định thất
bại! Ta chỉ là một dũng tướng, vĩnh viễn không thể là một nguyên soái
thống lĩnh thiên quân vạn mã, cho nên ngươi cũng xem như người mà Âu
Dương ta bội phục.
Những lời này của Âu Dương tuyệt đối không hề
giả dối, nếu như thật sự lĩnh quân, trước mặt Trịnh Tú Nhi, Âu Dương
chắc chắn là thất bại.
- Khi ngươi là bán yêu giả, nếu phụ hoàng
nghe lời ta, không tiếc tất cả giá phải trả tiêu diệt ngươi, cho dù Sở
Tương Hợp sẽ can thiệp, cuối cùng Tây Kỳ cũng không bị diệt quốc...
Trong mắt Trịnh Tú Nhi có sự hối hận, nàng đã tính toán tất cả, nhưng tất cả lại không phát triển theo suy nghĩ của nàng.
- Sở Tương Hợp...
Nhắc tới quốc sư Sở Tương Hợp, trong lòng Âu Dương có vài phần chua xót,
quốc sư thủ hộ Đại Vận Bách Niên, cuối cùng vì mình mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt, xa quê hương, cuối cùng mất mạng. Cuộc đời này của mình
thật sự có đủ thất bại.
- Âu Dương, nếu như ông trời cho ta một cơ hội nữa, trước kia ở chiến trường ta nguyện ý một mạng đổi một mạng với ngươi!
Trịnh Tú Nhi nhìn Âu Dương, những lời này của nàng đã có chút nặng nề.
Trước kia Trịnh Tú Nhi chính là công chúa, chính là thiên tài. Còn Âu Dương
mặc dù quật khởi cấp tốc, nhưng lúc đó Âu Dương chỉ là một bán yêu giả
mà thôi, một mạng đổi một mạng, nếu đặt ở lúc đó nghe ra thật sự vô cùng ngu ngốc, thế nhưng ai có thể nghĩ đến, bán yêu giả không được ai xem
trọng hiện nay lại trở thành Thần Tiễn Âu Dương có thể chấp chưởng Càn
Khôn!
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó, có cái gì muốn nói cứ nói ra đi, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa!
Thần thái Âu Dương rất bình tĩnh, lúc này tất cả mọi người trong Hạo Thiên
thành đều vô cùng hưng phấn, ai có thể ngờ được, hôm nay bọn họ lại có
thể tận mắt nhìn thấy Vu Tổ Trịnh Tú Nhi bỏ mạng ở Hạo Thiên thành?
- Ta muốn biết, nếu có kiếp sau, nếu ngươi lại gặp ta, ngươi còn mang theo phần cừu hận này không?
Trịnh Tú Nhi phảng phất cũng đã nhìn thấu sinh tử, nàng lẳng lặng nhìn Âu
Dương. Bất luận cừu hận của hai người lớn như thế nào, nhưng đối với Âu
Dương, Trịnh Tú Nhi vẫn có một sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm, đây là tôn trọng đối với cường giả, đồng dạng cũng là tôn trọng đối với địch
nhân!
- Không! Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm tri tâm bằng hữu với ngươi!
Âu Dương mỉm cười, những lời này hắn nói rất chân thành, đồng dạng cũng là suy nghĩ phát ra từ nội tâm của hắn.
- Tranh đấu một đời, ta lại không có lần nào thắng được ngươi, thực sự là quá thất bại!
Trịnh Tú Nhi khẽ vuốt mái tóc của mình, lúc này nàng mới nhớ tới trạng thái
linh hồn của mình. Lúc này, cánh tay của nàng đã xuyên qua linh hồn của
nàng.
Trịnh Tú Nhi mỉm cười nói:
- Âu Dương, ngươi một
đường sáng tạo kỳ tích, thiên đình không chống đỡ được ngươi, ta thật sự muốn nhìn xem cuối cùng ngươi có thể thắng được Thiên Vương hay không!
Trịnh Tú Nhi thực sự rất muốn nhìn thấy trận đánh đỉnh phong cuối cùng đó của Âu Dương!
- Chờ giải quyết xong thiên đình ta sẽ bế quan, để trạng thái của mình
đạt được đỉnh phong nhất, sau đó nghênh tiếp trận đánh cuối cùng!
Âu Dương biết, Thiên Vương tuyệt đối là đối thủ cuối cùng của mình, cho dù hiện tại hắn hoàn toàn không có lòng tin có thể chiến thắng Thiên
Vương.
- Được! Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta tin tưởng ngươi!
Trịnh Tú Nhi nói đến đây, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, không thể không nói, nụ cười của Trịnh Tú Nhi thực sự rất đẹp, đặc biệt sau khi Trịnh
Tú Nhi đã từ bỏ cừu hận, Trịnh Tú Nhi càng có vẻ thánh khiết, chỉ tiếc
nàng cũng giống như Nghi Quân, nhận ra mọi chuyện khi đã quá muộn. Nếu
bọn họ thức tỉnh sớm hơn một chút, có lẽ kết quả cuối cùng của bọn họ
không phải là cái chết, mà trở thành hảo bằng hữu sóng vai chiến đấu với Âu Dương, cùng chứng kiến truyền kỳ sinh ra.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định lựa chọn làm bằng hữu với ngươi, chứ không phải địch nhân!
Trịnh Tú Nhi nói đến đây, nàng chậm rãi đi vào trong linh hồn hỏa diễm, hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt linh hồn của nàng.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định cũng lựa chọn làm bằng hữu với ngươi,
ngươi vốn là một tinh linh vui vẻ, ta hi vọng nhìn thấy vẻ tươi cười của ngươi chứ không phải ánh mắt tràn ngập cừu hận của ngươi, Tú Nhi, đi
đường bình an!