Một mũi tên bắn xuyên qua y phục của hắn, tạo thành hình đóa hoa máu xuyên qua phía trước Trầm Điễn.
Trầm Điễn nhìn lỗ thủng phía trước ngực mình. Trên mặt hắn lộ vẻ không dám
tin tưởng! Lấy phương pháp này để sống lại vô số lần sao có thể bị người khác nhìn thấu được. Sao có thể có người trong nháy mắt đồng thời giết
chết vô số Long Hồn và chiến đao Thương Long, cuối cùng lại dùng cách
thức gần như khó có thể tin được này để giết chết mình?
- Không... Không thể nào...
Cho tới lúc Trầm Điễn chết, hắn vẫn không thể tin được. Tuy nhiên hắn đã
quên biệt hiệu của Âu Dương. Hắn chính là người sáng lập kỳ tích. Nếu
như không gặp phải Trầm Điễn sống lại vô số lần, Âu Dương tuyệt đối
không có cách nào sử dụng tiễn kỹ vạn mũi tên quy thành một mũi như vậy. Nhưng hôm nay hắn bị Trầm Điễn ép đến mức không còn biện pháp nào khác. Dưới áp lực cực lớn hắn phát ra lực lượng chưa bao giờ có, một lần giết chết Trầm Điễn ngay tại chỗ.
Nói đúng ra, chỉ có thể trách bản
thân Trầm Linh quá hèn hạ. Nếu như hắn không dùng những lời nói như vậy
để uy hiếp kích động Âu Dương, mà biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, có khả
năng lúc này Âu Dương đã rời đi, có khả năng hắn vẫn sống sót. Nhưng tất cả đều quá muộn. Bản thân Trầm Điễn dùng phương thức cực đoan muốn dồn
Âu Dương vào tuyệt lộ, đồng thời đã dồn chính hắn vào tuyệt lộ!
- Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi nói quá nhiều lời không
nên nói. Chính ngươi tự tìm cái chết. Ngay cả nghĩ ta cũng không thể
buông tha cho ngươi!
Trong mắt Âu Dương mang theo một chút thương hại. Bất luận khi còn sống Trầm Điễn làm bao nhiêu chuyện sai, nhưng
trận chiến ngày hôm nay kết thúc sinh mạng của Trầm Điễn vẫn khiến Âu
Dương cảm thấy có chút thê lương.
Một vương giả như vậy, một
vương giả phất tay đã có thể hủy diệt thế giới, cuối cùng lại kết thúc
khi thời đại lớn mới bắt đầu hỗn loạn. Hắn không có cách nào chứng kiến
những tranh đấu trong thời đại lớn. Có lẽ đây chính là điều đáng buồn
nhất của hắn.
- Ách...
Hai mắt Trầm Điễn trợn trừng nhìn
Âu Dương. Trong mắt hắn có phần không cam lòng, không nỡ rời xa thế giới này. Ngay cả khi đã mất đi chiến đao Thương Long, Thương Long Đao Khách vẫn là Thương Long Đao Khách. Thân thể của hắn vẫn khiến hắn có cơ hội
có thể hồi quang phản chiếu trong giây phút cuối cùng!
- Ô... Ha!
Trầm Điễn nổi giận gầm lên một tiếng. Biển rộng nổi lên vô số sóng gió. Tuy
nhiên lần này sóng gió không lao về phía Âu Dương mà hợp thành một quan
tài lớn bằng sóng biển ngay dưới chân Trầm Điễn!
- Ta đến biển
nhận được truyền thừa của Thương Long. Bây giờ ta lại trở về với biển
rộng. Chỉ tiếc rằng cuộc đời này ta không có cách nào nhìn thấy ngươi
nghịch thiên!
Đúng vào lúc này Trầm Điễn dường như rốt cuộc đã
tỉnh ngộ. Trong ánh mắt của hắn không còn vẻ điên cuồng nữa. Hắn giống
như đã trở về bảy ngàn năm trước, biến thành Tiểu lục tử suốt này hỏi
này hỏi nọ!
Âu Dương đạp từng bước lên hư không đi tới trước mặt
Trầm Điễn. Nhìn lúc này Trầm Điễn, hắn vẫn có chút đau lòng. Lúc trước
hắn đã nhìn Tiểu lục tử lớn lên từng ngày. Tuổi thơ của Trầm Điễn đã
mang lại rất nhiều niềm vui cho thời gian cuối cùng của Âu Dương. Nhưng
bây giờ mình lại tự tay giết chết hài tử này. Nếu như nói Âu Dương không có chút đau lòng nào, thực sự là không có khả năng.
- Ngươi nói
cả đời này ta đã làm sai nhiều chuyện như vậy, sau khi vào hành lang
luân hồi, kiếp sau ta có biến thành chó lợn hay không?
Trầm Điễn nhìn Âu Dương. Giờ phút này không ngờ trong mắt của hắn lại ngấn lệ.
- Sẽ không đâu. Con người đáng sợ nhất chính là không biết hối cải. Bây
giờ tuy rằng ngươi đã đi đến cuối con đường, nhưng ngươi lại có thể hiểu rõ, có thể tìm về bản tâm của mình. Ngươi vốn là một hài tử thiện
lương. Sau khi đến hành lang luân hồi, ngươi nhất định có thể lại chuyển thế thành người, cũng có thể tìm được người mà ngươi yêu thương!
Âu Dương biết, Trầm Điễn thật sự bị phá huỷ chính là trái tim tranh đoạt
của Trầm Điễn. Nhưng từ phương diện khác mà nói, nếu không phải hắn và
Lý Uyển Như đi đến Lạc Mai Trấn kia, có thể Tiểu Lục Tử sẽ mãi mãi là
Tiểu lục tử, cũng đã sớm cưới vợ sinh con, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của một người bình thường.
- Âu Dương đại ca, nếu có kiếp sau,
ta chỉ muốn làm một người bình thường, không liên quan gì đến tranh đấu. Ta chỉ muốn dẫn theo thê tử nhìn trời xanh, nhìn mây trắng, nhìn hoa
xuân, nhìn lá thu, nhìn tuyết bay, xem hết ngàn vạn phồn hoa! Sống tới
già nhìn con cháu đầy đàn. Khi lâm chung có thể có cháu chắt đưa ma cho
ta...
Giọng nói của Trầm Điễn càng ngày càng nhỏ. Quan tài bằng
sóng biển dưới chân hắn đã mở ra. Thân thể của hắn bị phong ấn trong
quan tài sóng biển chìm vào trong biển rộng theo bóng tối dưới biển sâu
mà biến mất dạng!
Âu Dương nhìn Trầm Điễn biến mất trong sóng
biển, nghĩ tới những lời Trầm Điễn nói lúc sắp chết, con mắt Âu Dương
thậm chí có chút ẩm ướt.
Cái này gọi là, người sắp chết lời nói
cũng lương thiện. Vào thời khắc cuối cùng Trầm Điễn đã tỉnh ngộ. Hắn
hiểu rõ ý nghĩa nhân sinh không phải chỉ là tranh đoạt. Con người sống
một đời, khoái lạc nhất không phải là ngươi có lực lượng mạnh mẽ tới mức nào, hoặc là nói là của cải thế nào. Điều khoái lạc nhất trong đời một
con người chính là ngươi có thể cảm giác được sự tồn tại của chính mình!
- Có lẽ cuộc sống mà ngươi muốn cũng chính là cuộc sống mà ta muốn. Ban
đầu ta ra sức chiến đấu, ta không cam lòng làm người đứng sau. Ta muốn
từng bước bò lên vị trí tối cao. Có thể đi tới kết quả này, ta đã mất đi rất nhiều. Mà bây giờ ta vui sướng khi chiến đấu vì chính mình. Sau khi tất cả kết thúc, ta nhất định sẽ sống cuộc sống mà ngươi vừa nói! Nhất
định!
Âu Dương nắm chặt nắm đấm. Hắn biết, vào lúc này vẫn chưa phải là thời điểm mình có thể quên đi tất cả.
Nếu như còn chưa diệt được Thiên Vương, hắn sẽ giết chết tất cả bọn họ!
Thiên Vương không phải là trời. Hắn mới thật sự là thiên mệnh chi tử.
Hắn mới thật sự là chí cao vô thượng do ông trời lựa chọn. Hắn mới có
thể nhìn thấy vô số thiên cơ.
Từ khi mới bắt đầu hắn đã đi trước
tất cả. Mình nghịch thiên mà đi, nếu như không có cách nào kết thúc
Thiên Vương, như vậy cuộc sống trong lòng hắn vĩnh viễn không thể xuất
hiện.
Một khắc khi bước vào mộ của Yêu tổ, hắn đã tiến vào thời
đại lớn. Một khắc khi mở ra hắc ám trên quỷ đảo, hắn nhất định là kẻ
địch của Thiên Vương. Giờ phút này Âu Dương phải chiến đấu vì chính
mình, chiến đấu vì người thân bằng hữu của mình. Kết thúc tất cả mới có
thể truy tìm một cuộc sống mới.
- Các bằng hữu của ta, chờ sau
khi ta kết thúc tất cả những điều này, ta nhất định sẽ đi tìm các ngươi. Ta tin tưởng, các ngươi nhất định đều sẽ rất hạnh phúc!
Âu Dương nghĩ vậy. Hắn xé rách không gian, sau đó cả người nhập vào trong bóng tối.
Ai có thể nghĩ được trận đấu ngoài hải ngoại cuối cùng sẽ có một kết quả
như vậy? Trầm Điễn đã chết. Nhưng trước khi hắn chết hắn đã hiểu rõ đúng sai, hiểu rõ thị phi, hiểu rõ điều mình muốn.