Yêu Cung

Chương 920: Chương 920: Nỗi bi thương của cây cung




Từ một tiểu thế giới, từ một chiến cung nho nhỏ không có ai biết, một đường đi theo một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì chinh chiến. Trên con đường này Âu Dương không hề từ bỏ. Trên con đường này Thứ Kiêu Cung chưa bao giờ từng phản bội hắn. Bất luận có nguy cấp đến mấy, cho dù Tiễn Thần Âu Dương lúc trước ở trì mạc, Thứ Kiêu Cung cũng không hề từ bỏ. Nó đang đợi chủ nhân sống lại, chờ đợi chủ nhân một lần nữa trở lại làm Tiễn Thần lại cầm lấy nó.

Tnh cả lần này, Âu Dương đã hai lần từ bỏ Thứ Kiêu Cung. Lần đầu tiên là trì mạc, lần thứ hai lại là luân hồi. Nếu như Âu Dương có thể hiểu rõ tâm ý của Thứ Kiêu Cung, lúc này có lẽ sẽ cảm giác được bi thương nhàn nhạt bám trên Thứ Kiêu Cung này.

- Cũng không biết tại sao, ta giống như cảm giác được một nỗi bi thương của chiến cung sau lưng ngươi. Một cảm giác bi thương khi bị vứt bỏ...

Lưu Tĩnh nhìn rất chuẩn. Bởi vì một khắc kia nàng thật sự bị cung kích thích tới nơi sâu thẳm trong linh hồn. Nàng có thể cảm nhận được sự bi thương tản mát ra từ cây cung này.

- Bi thương của cung...

Đầu Âu Dương từ từ cúi thấp xuống. Hắn không rõ tại sao khi nghe đến sự bi thương của cung hắn lại có một cảm giác hổ thẹn. Cảm giác hổ thẹn này dường như đến từ sâu trong linh hồn. Nhưng hắn muốn cầm lại cũng không có cách nào cầm được.

- Có thể không phải nó từ bỏ ngươi, mà là ngươi từ bỏ nó!

Lưu Tĩnh nhìn thấy Âu Dương đã mặc quần áo xong, nàng nói ra ý nghĩ trong lòng.

- Ta từ bỏ nó...

Âu Dương nở nụ cười, cũng không tiếp tục bàn luận về vấn đề này.

Năm đó Âu Dương đi theo trung đội số 7, bất ngờ khi nhận được Thứ Kiêu Cung. Bắt đầu từ một khắc kia, Âu Dương đã một đường trưởng thành, một đường đi lên con đường truyền kỳ của mình. Lúc đó Âu Dương tràn ngập nhiệt huyết, chưa bao giờ từng từ bỏ. Sau khi trở thành Yêu Cung Thủ đầu tiên từ thời viễn cổ, trong mắt rất nhiều người Âu Dương đã đi con đường chưa từng có người nào đi. Cho dù gặp khó khăn đến mức nào Âu Dương cũng chưa hề nghĩ tới chuyện từ bỏ, không hề từ bỏ Thứ Kiêu Cung trong tay.

Có lẽ chính vì loại kiên trì này khiến Thứ Kiêu Cung hoàn thành thông linh, khiến Thứ Kiêu Cung hiểu rõ ý nghĩa của sự tồn tại. Một đường chém giết, một đường tự tin, Âu Dương dựa vào cố gắng của mình và Thứ Kiêu Cung trong tay từng bước đi tới đỉnh phong của thế giới. Nhưng chính vào thời điểm cuối cùng khi chỉ còn một bước nữa là tới cửa hắn lại rút lui, hắn lại lựa chọn từ bỏ.

Nếu như Âu Dương có thể nhớ được tất cả những điều này, Âu Dương nhất định có thể hiểu rõ tại sao Thứ Kiêu Cung lại bi thương như vậy.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thứ Kiêu Cung thật ra đã trở thành một bộ phận trên thân thể của Âu Dương. Thời điểm cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, mỗi giờ mỗi khắc tâm của Âu Dương có thể cảm thấy bình tĩnh. Khi hắn kéo dây cung trong tay, hắn sẽ xuất hiện một ý chí quyết tiến lên, một ý niệm tất sát. Đây mới thực là người cung hợp nhất.

Loại cảnh giới này không khác gì với Thiên Nhân Hợp Nhất. Chỉ có điều đối với Thứ Kiêu Cung mà nói Âu Dương là trời. Còn đối với Âu Dương mà nói Thứ Kiêu Cung là trời. Đây là một sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

Hai lần từ bỏ, đều là do Âu Dương từ bỏ. Thứ Kiêu Cung chưa bao giờ từng từ bỏ. Cho dù Âu Dương quyết định quên đi tất cả tiến vào luân hồi, Thứ Kiêu Cung cũng không hề từ bỏ. Nó vẫn đang đợi. Nó vẫn tin tưởng, chủ nhân nhất định sẽ một lần nữa đứng lên, sau đó mang theo nó xông tới Thiên Đình, bắn chết tất cả kẻ địch dám ngăn cản trước mặt bọn họ!

Đây là một chiếc ma cung. Đối với một chiếc ma cung như vậy, nếu như dùng thần cung để hình dung Thứ Kiêu Cung thật sự không chuẩn xác. Bởi vì Thứ Kiêu Cung có ma khí quá mạnh. Nó đã thành ma. Trên đời này chỉ có Âu Dương mới có thể khiến vị ma thần này phải hạ mình.

- Giải thi đấu có tiền thưởng như vậy đương nhiên phải tham gia rồi. Hơn nữa ta nhất định sẽ nắm lấy giải quán quân!

Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, bỗng nhiên nói ra những lời như vậy. Khi hắn nói ra câu này, trong mắt mang theo sự tự tin khiến Lưu Tĩnh có chút chấn động.

Sự tự tin này không phải tự tin mù quáng mà là tự tin xuất phát từ trong lòng, khiến người ta có thể cảm nhận được niềm tin tuyệt đối.

- Có thể ngươi đúng là Tiễn Thần chuyển thế! Bây giờ lực lượng của ngươi đã thức tỉnh!

Lưu Tĩnh nói ra cảm giác của mình. Cô phát hiện, bất luận Âu Dương đang ở trong tâm trạng xấu tới mức nào, mỗi khi nhắc đến cung và mũi tên, Âu Dương đều tự tin như vậy.

- Tiễn Thần chuyển thế? Không! Ta chính là Tiễn Thần!

Âu Dương nắm chặt nắm đấm nói ra câu này. Đúng vào lúc này Âu Dương liền cảm nhận được cây cung sau lưng mình đột nhiên chấn động một chút. Sự chấn động này chính là chấn động của tâm linh.

Nhưng chấn động này chỉ diễn ra trong nháy mắt. Thời điểm Âu Dương muốn gọi cái cung này đến trong tay mình, cái cung này lại hoàn toàn không có động tĩnh. Điều này khiến Âu Dương cảm thấy có chút khó hiểu. Thật ra hắn cũng không cần khó hiểu. Bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa đạt được cảnh giới kia, vẫn không có cách nào đánh thức được Thứ Kiêu Cung.

Hai người không bàn về chuyện Thứ Kiêu Cung nữa mà tiếp tục xem ti vi. Chỉ có điều TV hoặc là điện ảnh bây giờ hoặc là tác phẩm lớn cũng khiến người ta căn bản xem không hiểu.

Theo Âu Dương thấy, có lẽ bộ phim xem không hiểu chính là nghệ thuật. Âu Dương thực sự khó có thể lý giải được, các nhà nghệ thuật hiện tại nghĩ như thế nào! Trong mắt Âu Dương, nghệ thuật thật sự chính là phải khiến tất cả mọi người đều có thể hiểu rõ. Như vậy mới được gọi là là nghệ thuật.

Càng không cần phải nói tới kịch truyền hình. Các vở kịch với nội dung máu chó lại được trình diễn. Cái gì mà ngươi yêu ta, ta yêu ngươi? Một vai nam chính mở màn vẫn thề non hẹn biển với nhân vật nữ chính. Xoay mặt một cái liền động tình với một nữ nhân vật khác.

Đã có lúc Âu Dương muốn hỏi một câu, chẳng lẽ nói vì không thể đắc tội với người, nên không thể không cho nhân vật chính làm ngựa giống mới chính là vương đạo sao? Từ đầu chỉ theo một người, bất luận có bao nhiêu gian khổ, bất luận có bao nhiêu rối rắm, nên từ bỏ vẫn phải dứt khoát từ bỏ. Đây mới là suy nghĩ trong lòng Âu Dương.

Một mình Lưu Tĩnh ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Âu Dương lại một mình ngồi trước máy vi tính tìm đọc một vài thứ. Tuy nhiên thứ Âu Dương muốn tìm rõ ràng không thể tra được trên inte.

Những thứ tra được trên inte về dị năng chỉ là một vài điều vô căn cứ, hoặc chính là một vài tiểu thuyết. Tài liệu thật sự căn bản không tồn tại.

Âu Dương cũng không có quá kinh ngạc về điều này.

Ngay lúc tiếng chuông đồng hồ vang lên chín lần, nhắc nhở mọi người đã tới chín giờ. Âu Dương đang ngồi trên ghế dài bỗng nhiên ngồi phắt dậy. Hắn thoáng nhìn về phía Lưu Tĩnh. Lúc này Lưu Tĩnh vẫn ngồi một mình trên sô pha xem ti vi kịch. Hiện tại cô đang xem cảnh một nam nhân phản bội một nữ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.