Yêu Cung

Chương 1066: Chương 1066: Nữ đồ đệ của Âu Dương (1)






- Chúng ta có tiến vào không?

Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên cũng biết Âu Dương lo lắng chuyện gì, cho nên hắn cũng do dự.

- Được rồi, Tiểu Thiên và Mộng Hi đang sống tốt, chúng ta hà tất để bọn họ dính dáng vào, chúng ta ở bên cạnh!

Âu Dương lắc đầu, cuối cùng hắn vẫn quyết định không tiến vào Ngụy gia. Việc này dính dáng quá lớn, hai người bọn họ không sợ thiên đình, bởi vì thiên đình muốn giết chết bọn họ, chí ít phải có hai cường giả đồng thời phủ xuống mới có thể. Nhưng Ngụy gia thì khác, không cần đám người Khâu Vân Bình, chỉ cần phái ra vài tên Tiên Tôn đủ để triệt để hủy diệt Ngụy gia, cho nên để không mang tai họa đến cho Ngụy gia, bọn họ lựa chọn tránh lui.

- Ở đây đi, lão già Khâu Vân Bình khẳng định không nghĩ ra chúng ta lại tới nơi này! Cho nên kế tiếp chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất an toàn!

Âu Dương duỗi lưng, thời gian không còn nhiều, còn hơn hai mươi ngày nữa hắn sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó sẽ là ngày hủy diệt toàn bộ thiên đình.

Hơn nữa Âu Dương cũng có một loại dự cảm, đó chính là Thiên Vương cũng sắp thức tỉnh, thời gian của bọn họ thực sự không còn nhiều.

Hồng Doanh đi theo phía sau Âu Dương, lúc này nàng rất nhu thuận, lựa chọn không nói lời nào, nhưng lời nói của Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương vẫn khiến nàng sửng sốt.

Nói cái gì vậy? Thiên đình, Thiên Vương! Những người này đều là nhân vật người thường vĩnh viễn không có khả năng tiếp xúc, còn truyền kỳ trên người Âu Dương rất nhiều, đứng cạnh một nhân vật truyền kỳ như vậy, rất nhiều người sẽ phát hiện, kỳ thực Âu Dương hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của bọn họ.

Dù sao, đối với một nhân vật giống như thần linh, theo phần lớn mọi người nhìn nhận, có lẽ thuộc về loại cường giả chỉ cần nói một tiếng là khiến người khác không dám nói lời nào mới đúng, nhưng trên thực tế Hồng Doanh lại hoàn toàn không có cảm giác như vậy.

Hồng Doanh không ngừng quan sát Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Thần Tiễn vốn là một thanh niên nhìn qua rất bình thường, hắn không có vẻ soái khí cao to như trong tưởng tượng, cũng không có loại khí khái hùng bá thiên hạ, mà cảm giác giống như một người ca ca hàng xóm.

Còn Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập trong tin đồn lẽ ra là một quái vật giết người không chớp mắt, nghe nói bất cứ người nào nhìn thấy hắn đều bị hắn giét chết, nhưng hiện tại Hồng Doanh phát hiện cũng không phải như vậy. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập đứng ở đó lại mang một vẻ như vô lại!

Kỳ thực Hồng Doanh đã sai lầm, bởi vì chỉ có lúc này Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập mới có biểu hiện như vậy, bởi vì hai người bọn họ có thân phận bình đẳng, không cần biểu hiện ra loại khí phách thượng vị giả đối với hạ vị giả. Khi hai người bọn họ ở cùng nhau đều biển hiện ra bản thân chân thật nhất của mình, có thể cũng chỉ có lúc này Hồng Doanh mới có thể nhìn thấy Thần Tiễn và Ma Vương khác biệt....

Ba người không tìm nhà trọ, mà trực tiếp tới bên cạnh Ngụy gia mua một căn nhà nhỏ. Ngụy Bỉnh Dập vốn định làm thịt cả nhà này, sau đó chiếm lấy, nhưng Âu Dương cũng không để Ngụy Bỉnh Dập xuất thủ, tùy tiện đi quanh Ngụy gia một vòng kiếm mấy vạn tiên thạch đối phó.

Âu Dương cũng không tính là trộm cắp, dù sao cho dù hắn tới cửa trực tiếp lấy cũng được. Âu Dương nhiều lắm chỉ xem như tiết kiệm một số mắt xích bên trong mà thôi. . .

Viện này cũng không lớn, kỳ thực căn nhà này vốn không đáng tiền như vậy, nhưng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải loại người tính toán chi li, hơn nữa tiền vật gì đó đối với hai người bọn họ thật sự không có ý nghĩa, cho nên Âu Dương trực tiếp lấy ra toàn bộ tiên thạch, nhà này ngay lập tức chuyển đi trong đêm. . .

Tất cả thiết bị trong nhà cũng rất an toàn, Âu Dương cũng sa thải tất cả người làm, dù sao theo Âu Dương thấy, bọn họ tới đây là chạy nạn chứ không phải hưởng thụ.

- Chủ nhân, ta đã thu dọn xong phòng ốc của ngươi. . .

Hai ngày gần đây, Hồng Doanh luôn xưng hô với Âu Dương như vậy. Âu Dương đã cải chính cho Hồng Doanh rất nhiều lần, cuối cùng Hồng Doanh nói, bất luận như thế nào Âu Dương cũng là người cứu nàng ra khỏi thanh lâu, mặc dù bản thân Hồng Doanh cũng biết, cũng có một ngày nàng nhất định sẽ rời khỏi, nhưng nàng hi vọng những ngày ở bên cạnh Âu Dương, có thể xưng hô với Âu Dương như vậy!

- Hồng Doanh, ta có một đệ đệ tên là Âu Minh, tuổi tác không sai biệt với ngươi nhiều lắm, ngươi cứ gọi ta là chủ nhân, ta có chút không chịu nổi, ngươi cứ gọi ta là đại ca như đệ đệ của ta đi!

Âu Dương cuối cùng chỉ có thể thối lui một bước để được yên thân, muốn để Hồng Doanh xem nàng là tồn tại bình đẳng với hắn, bản thân Âu Dương cũng biết chuyện này hiển nhiên không có khả năng, dù sao với thân phận địa vị của hai người, hắn không thể kêu Hồng Doanh bày ra tâm tính như Ngụy Bỉnh Dập được.

- Âu Dương!

Ngụy Bỉnh Dập đẩy cửa ra từ bên ngoài bước vào, đặt mông ngồi xuống ghế nói:

- Thiên đình hình như nhận được tin tức gì đó, đã bắt đầu thu nhỏ phạm vi, hiện nay thiên đình đã hoàn toàn kéo đến Thiên Nam rồi, đang triển khai tìm kiếm ở Thiên Nam.

- Vậy thì thế nào, với Quan Tâm Chiến Ý của ta, chỉ cần bất cứ người nào trong số bốn người bọn họ xuất hiện, ta đều có thể nhận biết, cũng có thể rời đi trước khi bọn họ tới bắt chúng ta!

Âu Dương rất tự tin, Quan Tâm Chiến Ý đủ để Âu Dương nhận biết tất cả trong vòng trăm dặm, dưới loại tình huống này đám người Khâu Vân Bình muốn tìm được Âu Dương, giết chết Âu Dương căn bản không có khả năng.

Mà chỉ phái ra Tiên Tôn là vô ích, mặc dù Âu Dương còn hơn hai mươi ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng hiện nay dù thế nào thực lực của Âu Dương cũng có tam tứ thành, cộng thêm Ngụy Bỉnh Dập, Tiên Tôn thiên đình tuyệt đối tới bao nhiêu chết bấy nhiêu

Trừ phi tất cả Tiên Tôn thiên đình có thể cấu thành đại trận, tập kết lực lượng đến một điểm trực tiếp miễu sát Âu Dương, nhưng Âu Dương sẽ cho bọn hắn cơ hội sao?

Hơn mười vạn cường giả tập trung đến một điểm, tiếp theo bày binh bố trận, sau đó xuất thủ, phỏng chừng đã là chuyện nửa năm sau. Trong lúc đó cho dù Âu Dương không làm thịt tất cả bọn họ, cũng đã sớm chạy về phương bắc.

Cho nên kết trận công kích này chỉ có thể làm một loại thủ đoạn phòng thủ, muốn dùng để tấn công còn quá khó khăn. Hơn nữa tiên giới tụ tập lực lượng quá mạnh mẽ sẽ phá nát hư không. Nơi này không phải ngoại vực, làm sao có thể chịu đựng được lực lượng cường đại như vậy.

- Khâu Vân Bình phóng xuất tin tức, nói muốn hẹn đánh với ngươi một trận!

Ngụy Bỉnh Dập nói đến đây cũng mỉm cười.

Ngoại giới đều nghe đồn Âu Dương cường đại vô cùng, chưa bao giờ e ngại bất cứ khiêu chiến gì, vì vậy Khâu Vân Bình muốn lấy loại thủ đoạn này bức bách Âu Dương, nhưng bọn hắn lại nhìn lầm, Âu Dương đúng là rất cường đại, cũng không e ngại cái gì, nhưng Âu Dương không ngốc, biết rõ xông ra nhất định sẽ chết, hắn còn xông ra làm gì. . .

- Cứ để hắn gọi, hắn không còn sống mấy ngày nữa đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.