Năm mươi năm phá mở loại ý chí cuối cùng, khiêu chiến bày ra trước mắt
Âu Dương. Âu Dương biết hắn đã không có đường lui, chỉ đành đập nồi chìm thuyền liều năm mươi năm cuối cùng.
*Ầm!*
Âu Dương bay
lên trời cao, ý chí trung hậu tạm thời bị ức chế, nhưng hắn biết tối đa
ức chế ý chí trung hậu năm mươi năm. Nếu trong vòng năm mươi năm hắn
không thể tìm được đường ra, cuối cùng e rằng sẽ bị Tứ Phương chiến kỳ ở trong người giết chết.
- Grao!!!!
Âu Dương hú dài, tầng mây dạt ra, phía xa bông tuyết bay bị sóng âm cuốn tạo thành lốc xoáy hình thành trên bầu trời.
Uy thế không ngừng tăng lên từ người Âu Dương, ý chí hủy diệt bị đốt lên,
tiếp theo là ý chí vĩnh sinh, cuối ý chí bất khuất cũng bị điểm cháy.
Khi ba ý chí tam phương cũng bị điểm cháy, Âu Dương cảm thấy mình giống
như thần linh nhìn xuống mặt đất, thân thể biến vô cùng nhẹ nhàng, loại
cảm giác này giống như cử hà phi thăng từng đọc trong truyện thần thoại.
- Vũ hóa phi tiên chắc chắn sẽ không ở lại Chân Linh Giới nữa, lực phi
tiên căn bản không phải thế giới này có thể dung nạp. Không lẽ ngoài
Chân Linh Giới còn có một thế giới dung nạp phi tiên?
Lúc trước Âu Dương thấy thiên môn mở ra đã nghĩ đến chuyện này.
Tuy nhiên, trong Chân Linh Giới chuyện liên quan vũ hóa phi tiên chỉ là
truyền thuyết, tất cả tư liệu về vũ hóa phi tiên đều là sau viễn cổ,
trước viễn cổ chắc chắn có người vũ hóa phi tiên nhưng đã bị nhấn chìm
trong dòng sông lịch sử.
Âu Dương siết nắm tay, hét với trời cao:
- Từ ngày ta đi tới thế giới này thì ta chính là sự tồn tại đánh vỡ quy
tắc, cuộc đời ta đi con đường không ngừng phá vỡ quy tắc. Năm mươi năm
không thể vây khốn chết ta, ta nhất định có thể đánh phá quy tắc viễn
cổ, lại hiện huy hoàng phi tiên!
Âu Dương lại lần nữa đặt cho mình một mục tiêu mới.
Lúc trước trong tiểu thế giới mục tiêu của Âu Dương là một ngày kia tại
Chân Linh Giới có thể làm người đứng trên mọi người, đạp lên người khác
đi tới đỉnh cao. Hôm nay hắn cách vũ hóa phi tiên chỉ có một bước, Âu
Dương lại đặt ra mục tiêu.
Vũ hóa phi tiên nhất định là đến từ
một thế giới từ viễn cổ đã bị ngăn cách, phải thăm dò thế giới kia rốt
cuộc có cái gì. Vĩnh sinh là mục tiêu ban đầu, bây giờ có ý chí tam
phương trong người, nếu không có năm mươi năm đại hạn thì Âu Dương gần
như là vĩnh sinh.
Nhưng Âu Dương trước nay không phải người ngừng lại vì điều gì, hiện tại phi tiên gần ngay trước mắt, hắn phải truy
tìm. Âu Dương trời sinh không là người chịu cúi đầu, ở tiểu thế giới dám chém Linh Sử đặt chân đến Chân Linh Giới, vậy bây giờ hắn dám nghịch
thiên đánh vỡ hết quy tắc và trói buộc!
Nhìn Âu Dương ở trên trời tựa như thần linh gầm rống, Dạ Thiên kiềm không được người run bần bật. Dạ Thiên giống như Âu Dương đều đi trên con đường truy cầu đỉnh lực
lượng, họ cùng có trái tim bất khuất. Bây giờ Dạ Thiên bị uy thế của Âu
Dương chấn nhiếp cũng âm thầm đặt cho mình một mục tiêu.
"Một ngày kia ta nhất định cũng sẽ có lực lượng như vậy, ta phải làm một cường giả nhìn xuống thiên hạ..."
Âu Dương liếc mắt xung quanh, mặt lộ nụ cười. Từ hai mươi lăm năm trước Dạ Thiên quỳ đi Vạn Tiên sơn thì Âu Dương đã phát hiện ra y.
Nhưng
Âu Dương luôn không lộ mặt, muốn nhìn xem Dạ Thiên có thể ở lại Âm Vân
phong không. Dạ Thiên không khiến Âu Dương thất vọng, y một mình ở Âm
Vân phong thủ vệ Âu Dương hai mươi lăm năm.
Tuy nhiên, Âu Dương
biết hai mươi lăm năm này đối với Dạ Thiên là thu hoạch lớn nhất. Hai
mươi lăm năm khiến y tẩy tận duyên hoa trình tố tư, tiềm lực của Dạ
Thiên vô cùng. Nếu y ở lại đây thêm trăm năm thì Dạ Thiên chắc chắn có
thể ngộ đạo ra một loại ý chí.
*Bùm!*
Dạ Thiên lại quỳ gối xuống đất, nhưng y mới quỳ đã bị Âu Dương phất tay nâng dậy.
- Thủ hộ ta hai mươi lăm năm, ân tình năm đó ngươi đã trả xong.
Âu Dương từ từ đáp xuống đất, đi đến trước mặt Dạ Thiên. Nếu là lúc trước
có lẽ Âu Dương sẽ lựa chọn ở đây trăm năm bên Dạ Thiên, nhìn y bước vào
cường giả ý chí, nhưng hiện tại hắn không có thời gian.
Kỳ hạn
năm mươi năm bày ngay trước mắt, mặt ngoài phong cảnh không thể che giấu việc mình chỉ còn tuổi thọ năm mươi năm, mình còn có rất nhiều chuyện
phải giải quyết.
Ước năm mươi năm với Đạm Thai Minh sắp đến, phải bước lên Xuyên Vân thuyền qua Mê Hồn Hải hoàn thành ước hẹn.
Nếu không bởi vì ước hẹn với Đạm Thai Minh thì bốn mươi năm trước mình đã
giết lên Thánh Tà đảo, hủy diệt tiễn trong tay, mình có thể dễ dàng giết chết Đạm Thai Kha. Đạm Thai gia mất đi Đạm Thai Kha thì không còn ai có thể cản bước chân của hắn.
Nhưng hứa là hứa, nếu đã nói ra lời
hứa năm mươi năm thì phải thực hiện được, hắn phải lên trên Bách Tôn
đảo, đường đường chính chính đánh bại Đạm Thai Minh. Dù Âu Dương biết
mình tu phục thần sư thuật, trong tu Phục thuật đã không còn ai là đối
thủ nhưng hắn vẫn chọn như vậy.
- Đại ca...
Dạ Thiên lấy
ra Hóa Yêu quyết, thanh sắc bì giáp luôn mang theo, hai tay nâng hai thứ này hơn run run. Hai vật thay đổi vận mệnh của y giờ đã có thể trả lại
cho chủ nhân vốn có.
Nhìn hai thứ trong tay Dạ Thiên, lòng Âu
Dương rung lên. Nhìn Hóa Yêu quyết, Âu Dương như trở về năm đó trong
tiểu thế giới thượng nhất cung khai tứ tiễn, tiễn chỉ mộc vãn phong lần
đầu tiên trông thấy Yêu Chiến Sĩ yêu hóa.
Luc đó mình không hiểu cái gì, khi đó mình nằm mơ cũng không ngờ một ngày kia sẽ trở thành như giờ.
Tay run rẩy nhận lấy Hóa Yêu quyết, thanh sắc bì giáp từ tay Dạ Thiên, đây
là hai báu vật thuở bàn đầu chất chứa mộng tưởng của mình, bây giờ lại
quay về trong tay mình.
Âu Dương hai tay cầm Hóa Yêu quyết, thanh sắc bì giáp, cảm giác ban đầu lại trở về với hắn.
- Bán yêu giả đời này là không có khả năng bước vào chân chính Yêu Chiến Sĩ.
- Yêu hóa cung tiễn, ngươi buông bỏ năng lực cường đại nhất của Yêu Chiến Sĩ...
- Thiên phú của ngươi rất tệ, không thể trở thành tu luyện giả.
Từng câu nói lại hiện ra trong lòng Âu Dương, mắt hắn ướt nước, giọt nước
mắt chảy vì bản thân, vì không ngừng cố gắng đi đến bây giờ mà lệ lăn
dài.
Âu Dương dường như nói với Dạ Thiên lại như nói cho toàn thế giới:
- Hai thứ này ở trong mắt nhiều người có lẽ là vật rất bình thường, nhưng chúng nó thay đổi vận mệnh của ta, khiến ta từ một đứa trẻ không hiểu
gì trưởng thành đến hôm nay.
Phạm vi vạn dặm Vạn Tiên sơn đều nghe rõ câu nói này.
Lúc trước trong tiểu thế giới, các huynh đệ, bằng hữu của Âu Dương cũng đi
đến Âm Vân phong, trong bọn họ có Lý Vĩ, Lăng Túc, Lăng Trung Thiên là
biết quan hệ giữa Âu Dương và Hóa Yêu quyết.
Lăng Trung Thiên từ
xa nhìn người thanh niên bây giờ gã không có cả tư cách nhìn lên, lòng
rất cảm thán. Bàn đầu ở đệ thất trung đội biết đến Âu Dương, khi biết
hắn có thiên phú rất bình thường thì mặc dù Lăng Trung Thiên cảm nhận ý
chí bất khuất của hắn nhưng gã chưa từng cho rằng hắn có thể trưởng
thành.
Nhưng sự thật chứng minh Lăng Trung Thiên sai, sai hoàn toàn.