- Hư lễ không cần. Âm Vân Phong chỉ có hai người ngươi và ta. Sau này ngươi theo sư phụ ở lại chỗ này cố gắng tu luyện đi. . .
Kiến trúc đổ nát, núi rừng âm u, một bóng người không ngừng chớp động. Đồng
thời từng mũi tên với tốc độ không thể tưởng tượng từ chiếc trường cung
cổ trong tay của hắn bay ra.
- Cho dù tốc độ quan trọng, nhưng
ngươi cận chiến quá yếu. Trước đây có thể ngươi dựa vào viễn trình áp
chế kẻ địch, nhưng nếu như ngươi bị bao vây tấn công, như vậy ngươi nói
cho ta biết, ngươi muốn chạy trốn sao?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương không ngừng luyện tập, hắn lắc đầu thở dài nói.
Dừng thân thể lại, Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh. Hắnđã đi tới Âm Vân Phong này được một tháng. Trong một tháng này yêu khí của hắn không có bất kỳ
sựtăng trưởng nào, nhưng kỹ xảo của hắn lại mạnh hơn rất nhiều so với
lúc mới ở tiểu thế giới đến.
Tuy nhiên Âu Dương lại phát hiện,
mỗi khi mình dựa theo lời chỉ điểm của Bạch Hủ Minh nâng cao lên, Bạch
Hủ Minh lại có thể vạch ra thiếu sót khác của mình.Điều này thật sự
khiến hắn có chút đả kích. Khiến Âu Dương vốn cảm thấy tài bắn cung của
mình là thiên hạ vô song, bắt đầu hoài nghi mình có phải thật sự có rất
nhiều thiếu sót hay không.
- Sư phụ, từ trước đến nay ta đều không am hiểu tốcđộ. . .
Âu Dương còn chưa nói hết lời, liền nhìn thấy Bạch Hủ Minh đang đứng trên
mặt đất bắt đầu chậm rãi di chuyển. Hắn vừa di chuyển vừa nhìn về phía
Âu Dương nói:
- Nào, ngươi dùng cung tiễn bắn ta, xem thử tốc độ của ta chậm như vậy ngươi có thể bắn trúng ta hay không.
Vâng!
Âu Dương móc ra một mũi Tam Lăng Tiễn. Đối với Bạch Hủ Minh, hắn không sử
dụng mà không hề có bất kỳ lo lắng nào. Bởi vì hắn hiểu rõ với tu vi của mình bây giờ, đừng nói là Tam Lăng Tiễn bình thường, cho dù là quang
tiễn của mình thậm chí là mũi tên linh hồn của mình cũng khó có thể tổn
thương lão nhân này.
Vèo. . .
Một mũi Tam Lăng Tiễn từ bên trên Thứ Kiêu Cung của Âu Dương bay ra. Mũi tên này đã được Âu Dương
dùng lực khống chế độ tinh chuẩn và tốc độ để bắn ra. hắn muốn xem thử
Bạch Hủ Minh làm sao có thểdùng tốc độ chậm như vậy tránh thoát được mũi tên này.
Nhưng sau khi mũi tên này bay ra, Âu Dương liền há hốc
miệng. Bởi vì hắn phát hiện, Bạch Hủ Minh giống như có thể tiên đoán
được phương hướng mũi tên của hắn bay tới. Chỉ trong chốc lát khi mũi
tên của hắn bay ra, Bạch Hủ Minh từ từ nhích thân thể sang bên cạnh một
chút. Sau đó mũi tên sắc bén của mình liền bay qua sát thân thể của Bạch Hủ Minh.
- Tiên đoán. Sư phụ có thể tiên đoán động tác của
kẻđịch dùng mũi tên của mình bắn trúng kẻ địch. Vậy tại sao không thể
tiên đoán công kích phòng thủ của kẻđịch?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương há hốc mồm. Hắn dừng ở đây. Đây chính là điều hắn muốn dạy Âu Dương ngày hôm nay.
Nghe Bạch Hủ Minh nói vậy, Âu Dương liền cảm giác kỹ xảo của mình trước sau
không có cách nào đột phá dường như đột nhiên mở ra được một cánh cửa
lớn vậy.
- Đúng vậy! Ta có thể tiên đoán động tác của kẻ địch
dùng mũi tên đả thương địch thủ. Vậy tại sao không thể tiên đoán động
tác của kẻ địch để phòng thủ?
Trên mặt Âu Dương xuất hiện một nét cười. Thật ra sau khi hắn từ Sinh Tử Cảnh đi ra cũng chưa từng sửdụng qua.
Bản thân Âu Dương đi vào một ngõ cụt. Từ khi đánh một trận với Mạch Thiên
Nhai xong, mình liền bước chân vào trong ngõ cụt. Mình chỉ chú trọng lực lượng, không còn chú trọng kỹ xảo chú trọng phối hợp giống như lúc còn ở trong trung đội số 7.
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung trong tay
mình. Giờ này phút này hắn cảm thấy có chút xấu hổ với Thứ Kiêu Cung
thần bí. Mình vốn là một tuyển thủ nhất lưu vềkỹ thuật. Nhưng không ngờ
lâu dần mình lại quên mất ưu điểm của mình, trái lại còn không ngừng
theođuổi lực lượng làm điểm đột phá.
Quả thật, đạo lý nhất lực
hàng thập tuệ ai cũng hiểu, nhưng Âu Dương không thể nào vĩnh viễn không thểăn ngược. Nếu như đụng phải tuyển thủ với cấp bậcđồng dạng, nếu như
hắn chỉ dùng lực lượng chỉ dùng tốc độ, có thể cả hắn và người ta đều
không làm gìđược nhau.
- Suy nghĩ cẩn thận một chút về những
thiếu sót của mình đi. Tháng sau ta sẽ đưa ngươi tới một địa phươngthần
kỳ. Ân, tuy rằng thực lực ngươi còn có chút chênh lệch, nhưng nếu như
ngươi có thể nghĩthông được thuật tiên đoán kia, muốn bảo vệ cái mạng
nhỏ của ngươi khi ở trong đó, hẳn không có vấn đề.
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương nhanh chóng phát hiện rốt cuộc mình thiếu sót ở chỗ nào, hắn rất vui mừng.
Nói thật Âu Dương là đệ tử đầu tiên hắn thu nhận trong cuộc đời này. Tám
trăm năm trước hắn là Kiếm Tôn Bạch Hủ Minh tiếu ngạo thiên hạ. Hắn
không dám nói đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, nhưng hắn sáng tạo
kỳ tích đủ để khiến tonà Chân Linh Giới phải biến sắc.
Tám tông
mười hai Thánh Địa cùng với tứ đại gia tộc, những bá chủ thế lực mạnh mẽ nhất này hắn đều đã khiêu chiến qua. Có thắng cũng có hoà. Bạch Hủ Minh chỉ bị bại một lần duy nhất. Nhưng chính lần đó khiến hắn hiểu rõ mình
chưa đủ. Hắn trở về Vạn Tiên Sơn, một mình tiến vào Âm Vân Phong từ lâu
không có bất cứ người nào sinh sống. Hắn đã ở chỗ này chờ tám trăm năm.
Sau tám trăm năm Âu Dương lại vào Âm Vân Phong. Theo Bạch Hủ Minh thấy,
đây chính là một cơ duyên. Biết rõ nơi này linh khí khô kiệt vẫn dám ở
lại chỗ này, cũng chính có một mình Âu Dương mới lựa chọn như vậy. Bởi
vậy Bạch Hủ Minh mới nguyện ý thu nhận Âu Dương làm đệ tử duy nhất
truyền thụ cho hắn những thứ này.
Âu Dương căn bản giống như
không nghe thấy Bạch Hủ Minh nói. Hắn vẫn không ngừng giương cung bắn
tên. Chỉ có điều lần này mũi tên của hắn không còn là mũi tên bay cấp
tốc như lúc trước, mà là mũi tên tiênđoán, bay lơ lửng trong không
trung.
Thân thể của hắn không ngừng nhảy nhót. Mũi tên của hắn
không ngừng bay ra. Hắn đang tìm kiếm cảm giác tiên đoán tất cả. Chỉ khi loại cảm giác này biến thành một thói quen, hắn mới có thể có năng lực
chuyển hóa nó trở thành một phương thức phòng thủ.
Nhìn ở Âu
Dương luyện tập, Bạch Hủ Minh khẽ gậtđầu. Sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ
biến thành một pho tượng. Tuy rằng nhìn bề ngoài Bạch Hủ Minh rất bình
tĩnh, nhưng nội tâm của hắn lại không hề bình tĩnh.
Trong đầu của hắn lại xuất hiện hình bóng sư phụ của hắn ngàn năm trước. Trước khi
lâm chung, Tông chủ Vạn Tiên Sơn đời trước đã nói:
- Minh Nhi,
ngươi có thực lực ngạo nhân, ngươi có dã tâm xưng hùng thiên hạ, nhưng
ngươi lại thiếu trí tuệlớn. Cho nên ta sẽ không truyền vị trí Tông chủ
lại cho ngươi.
- Sư phụ, Minh Nhi không cầu vị trí Tông chủ. Minh Nhi chỉ cầu sẽ có một ngày có thể phi tiên giống như trong truyền
thuyết vạn cổ.
Lúc đó, Bạch Hủ Minh vẫn còn là một người tuổi trẻ. Hắn chỉ một lòng nghĩ đứng trên đỉnh thiên hạ, làm người số.
- Phi tiên! Phi tiên từ vạn cổ tới nay đã thành truyền thuyết. Minh Nhi,
ngươi có tài năng xuất chúng. Sẽ có một ngày ngươi có thể thật sự phi
tiên.