Hùng Phong biết bốn người này chết không khiến đám hồ đồ này tỉnh ngộ,
vì họ không gặp đả kích đủ lớn, họ còn trẻ, còn tràn đầy nhuệ khí, bây
giờ họ vẫn không phục!
- Hừ!
Yên Hồng cất đi tên của Âu Dương, nàng không nói gì thêm mà đứng cạnh Đường Phi, giữ một khoảng cách với đám Hùng Phong.
Thấy đám thanh niên như vậy, hai huynh đệ Hùng Phong và Hùng Bá nhìn nhau
cười. Có chút trưởng thành cần dùng máu phô, không phải huynh đệ học độc ác mà bởi vì phải để hậu bối Thiên Trụ sơn hiểu thế giới Dị tộc tàn
khốc.
Thiên Trụ sơn chú trọng nhất là truyền thừa, một đời truyền cho một đời lại qua mấy vạn năm thì thế hệ trước như họ sẽ ẩn cư, tọa
trấn Thiên Trụ sơn. Đến lúc đó là thế giới của thế hệ trẻ, nếu tới chừng đó mà đám người này còn có suy nghĩ như vậy thì Thiên Trụ sơn cách hủy
diệt không xa.
Dù là Mã Thanh Hà hay Hùng Phong đều không muốn
thấy Thiên Trụ sơn bị hủy diệt, thấy đệ tử chết. Nhưng có vài việc chính là như vậy, phải dùng máu mới khiến người nhớ kỹ bài học, mới khiến
tương lai họ không phạm sai.
Hùng Phong cười tủm tỉm nói:
- Hắn sẽ đến nữa, cho nên sẽ có người chết.
Nụ cười của Hùng Phong rất đáng ghét trong mắt đám người.
- Không lẽ hắn là Dị tộc? Không lẽ thấy chúng ta chết thì hắn rất vui vẻ?
Yên Hồng chịu không nổi, nàng rất muốn tiến lên cho Hùng Phong một bạt tai nhưng bị người kéo lại.
Đường Phi nói với người bên cạnh:
- Mặc kệ hắn, chúng ta cẩn thận chút, linh hồn tu giả tùy thời mở ra ảo trận, lúc nào cũng phải giữ cảnh giác.
- Ừm!
Những linh hồn tu giả gật đầu, nhưng họ không phát hiện trên bầu trời, trong
đám mây có một đôi mắt nhìn tình cảnh này, cười rất vui vẻ.
-
Đúng là đóa hoa trong nhà ấm, trưởng thành nhanh, cũng rất đẹp, nhưng
trở trước mưa gió chỉ hiểu ương ngạnh, không biết làm sao tránh đi nguy
hiểm.
Âu Dương nhìn bên dưới mọi chuyện xảy ra, hắn có chút khinh thường nhưngx đệ tử xuất thân từ danh môn. Đây không phải là hâm mộ và
ghen tỵ, bởi vì Âu Dương hiểu người như vậy mặt ngoài sáng sủa nhưng sự
thật lúc gặp nguy hiểm họ rất yếu đuối.
Giống như bây giờ, nếu là Âu Dương thì chắc chắn không biết xấu hổ luôn bám theo hai huynh đệ
Hùng Phong, Hùng Bá, bởi vì ở bên họ là an toàn nhất. Nhưng đám nhãi
ranh này không hiểu đạo lý đó, còn làm ảo trận gì, không lẽ họ không có
não sao? Bọn họ mạnh nhất chỉ là linh tiên, kim tiên, ảo trận như thế có thể làm được cái gì?
Người dễ dàng tru sát bốn người, thậm chí
tiên đế cũng không phát hiện bóng dáng sát thủ là đẳng cấp gì? Người có
đầu óc đều hiểu rõ.
Đối phó với sát thủ máu lạnh như vậy cần làm là dựa sát vào nhau hoặc là từ bỏ.
Âu Dương nói:
- Có cái chơi rồi.
Âu Dương lắc người biến mất trong không trung, khoảnh khắc hắn biến mất
thì Hùng Phong giống như chim ưng xông thẳng lên tầng mây, lực lượng của gã chấn vỡ đám mây, nhưng khi gã tới trên trời thì không còn bóng dáng
của Âu Dương đâu.
- Cái tên thật quái dị, không lộ chút manh mối.
Hùng Phong nhìn xung quanh, gã có thể ngửi được một tia lực lượng dao động
còn sót lại, nhưng rất nhẹ. Tuy nhiên Hùng Phong có thể phán đoán ra đây đúng là tiểu tử tập kích bọn họ để lại, chẳng qua tiểu này quá tỉnh
táo, một kích không trúng độn xa ngàn dặm, làm gã không có bất cứ cơ hội ra tay.
Nhìn một vòng Hùng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, từ trên trời đáp xuống.
Hùng Phong lắc đầu nói với đệ tử:
- Cái tên rất gian xảo, không thể tìm thấy hắn.
Hùng Bá vỗ bàn tay to của mình, nói:
- Không cần gấp gáp, nếu hắn vẫn đang quan sát chúng ta thì chứng minh
chắc chắn hắn sẽ lại ra tay, khi đó chúng ta sẽ có cơ hội khác!
Hùng Bá sớm ngứa tay, hôm nay đụng phải đối thủ như vậy làm gã không nén được.
- Ừm, nhưng hy vọng lần tới ít chết người một chút.
Hùng Phong nhìn bên kia đệ tử Thiên Trụ sơn mở ra ảo trận không ngừng đi
tới. Hùng Phong biết những ảo trận này không chút tác dụng, còn lại ba
mươi bốn người cuối cùng lại có bao nhiêu người đi ra?
Đêm vắng
lặng như nước, trong khu vực mùa đông Bách Hoa cốc tuyết dường như vĩnh
viễn không ngừng rơi. Dưới tán cây tùng năm sáu người vòng tay ôm tuyết
đọng bị thanh lý hợp thành vách tường che tầm mắt. Bên trong hai đống
lửa một lớn một nhỏ đang tí tách thiêu đốt.
Đống lửa lớn quay
quanh ba mươi bốn thanh niên, bọn họ nói cười giống như dạo chơi ngoài
thành. Bên đóng lửa nhỏ chỉ có hai người ngồi, chính là huynh đệ Hùng
gia. Hai người vẻ mặt đề phòng nhìn xung quanh, hình thành đối lập rõ
ràng với đám thanh niên bên đống lửa lớn trong đêm tuyết.
Đây
chính là khác biệt giữa có kinh nghiệm đầy mình và tay mơ. Huynh đệ Hùng gia rõ ràng tập kích lúc này là thời cơ tốt nhất, đám thanh niên cảm
thấy xây tường tuyết, bày ảo trận đã rất an toàn.
Bên cạnh đống
lửa, đám Đường Phi nói cười với nhau, dù sao đều là thanh niên, họ đã
quên ban ngày máu me, không học được bài học gì, ngồi ở đây cười đùa.
Đây chính là đóa hoa không trải qua mưa gió. Nếu là một đứa trẻ đi ra từ bể khổ thì lúc này chắc chắn sẽ chọn tránh trong lòng đất, bởi vì dù là
loại tập kích gì, chỉ cần ngươi ở dưới đất thì đối phương không thể tìm
ra vị trí chính xác của ngươi.
Yên Hồng nhẹ vuốt tên trong tay, nói:
- Có phải Hùng Phong muốn để chúng ta chết hết mới cam lòng? Chắc chắn là vì bình thường chúng ta nói lén sau lưng hắn, hắn đúng là Tiếu Diện Hổ!
Yên Hồng chính mắt thấy mũi tên xẹt qua vành tai nàng tru sát bằng hữu bên cạnh, nếu tên chệch một chút có lẽ nàng đã chết.
Đường Phi nheo mắt nói:
- Chắc chắn là vậy, Tiếu Diện Hổ này ở Thiên Trụ sơn rất nổi tiếng, không lẽ nàng không nghe người ta ca dao sao? Bất cứ ai có gan đắc tội tên
này cuối cùng đều chết, tên này không dùng kiểu đàn ông giải quyết mà là âm hiểm độc ác giết chết người ta.
Đường Phi sớm nghe nói về Hùng Phong Tiếu Diện Hổ.
Người thế hệ trước sẽ không thảo luận về Hùng Phong, vì họ biết mặc dù gã là
Tiếu Diện Hổ nhưng hết sức trung thành với Thiên Trụ sơn, thế nên người
thế hệ trước có quan hệ không sai với gã.
Hùng Phong quanh năm
không ra tay một lần, có thể nói người ở Thiên Trụ sơn chưa từng thấy gã ra tay. Dưới loại tình huống này, mọi người có cảm giác tên này là bao
cỏ.
Hùng Phong thật sự là như vậy sao? Thật ra Hùng Phong là
người rất rộng rãi, ít nhất gã đặc biệt rộng rãi với hậu bối. Dù ai nói
xấu Hùng Phong, chỉ cần là hậu bối thì gã sẽ không giải thích cái gì,
cũng sẽ không trừng phạt bọn trẻ, vì trong mắt gã đám trẻ còn quá nhỏ,
chờ khi họ lớn lên liền hiểu tất cả.
Nhưng lần này đi ra Hùng
Phong cảm thấy gã đã sai, thời gian tích lũy khiến bọn trẻ quên hết tất
cả, gã sẽ không nói ra mọi chuyện.
Giống như Hùng Phong từng nói:
- Có một số con đường phải dùng máu trải ra.
Bỗng có một thiếu niên tên Lưu Thiên lên tiếng:
- Thật ra ta cảm thấy Hùng Phong rất mạnh!
Thiếu niên này mắt lóe tia âm độc, địa vị của gã ở Thiên Trụ sơn không cao
bằng đám Yên Hồng. Đường Phi, nhưng gã từ vài chuyện hôm nay phát hiện
ra vài thứ.