- Không quan hệ, hai chữ càn khôn này không phải là chữ, mà là ý! Chỉ cần ý được, chữ sẽ không quan trọng nữa!
Ngược lại lão nhân xem ra có vẻ rất thấu triệt. Tuy nhiên hắn nói cũng không sai.
Càn khôn này chính là thiên địa. Thiên địa không phải nói ngươi viết càng đẹp càng tốt. Hai chữ thiên địa nhất định phải có một loại đại thế ngự trị trên tất cả mới có thể viết ra được.
- Vậy cũng tốt, ngày hôm nay ta liền bêu xấu vậy!
Âu Dương nhận lấy chiếc bút lông từ trong tay của lão nhân. Chỉ trong nháy mắt khi hắn cầm lấy bút, cho dù là lão già này cũng phải lắc đầu.
Rất rõ ràng, Âu Dương ngay cả cách cầm bút cũng cầm sai. Đây căn bản là một người trẻ tuổi hoàn toàn không hiểu gì về thư pháp. Trên người hắn cũng không có được khí thế cao quý không tả nổi như của Thiệu Phong. Lão nhân này có chút hối hận đã lãng phí giấy mực của mình...
Âu Dương cầm bút một cách tùy ý trong tay, nhìn tờ giấy trước mắt này. Âu Dương không lập tức hạ bút mà đang suy nghĩ xem cái gì là thiên địa, cái gì là càn khôn!
- Ta từ một một thiếu niên trong sơn thôn nho nhỏ, một đường trưởng thành đạt tới mức cường giả siêu cấp nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Cuộc đời của ta đều là chiến đấu với thiên địa. Ta chưa bao giờ tin tưởng thiên địa. Ta chỉ tin tưởng chính mình! Cho nên trong lòng ta, ta chính là thiên địa, ta chính là càn khôn! Đưa tay nắm luân hồi nắm càn khôn!
Trong nháy mắt Âu Dương rốt cuộc tìm được cảm giác này.
Trong nháy mắt khi cảm giác này xuất hiện, không lão nhân này không tự chủ lùi về phía sau một bước, một cảm giác như muốn quỳ xuống làm lễ đột nhiên xuất hiện trong lòng lão già này.
Lão già màu nhìn Âu Dương. Hắn quả thực không thể tin được. Lúc này Âu Dương giống như một thần linh cao cao tại thượng, giống như càn khôn đang ở trong tay của hắn vậy!
Trong mắt lão giả này, Thiệu Phong đã là thiếu niên thiên tử, ngôi cửu ngũ, cao quý không tả nổi. Mà lúc này không ngờ xuất hiện một người trẻ tuổi chỉ dùng khí thế đã khiến lão giả này không nhịn được muốn ngã quỵ trên mặt đất. Lão giả này biết mình đã nhìn nhầm. Hắn đồng thời cũng biết, chỉ sợ sau hôm nay, trong thiên hạ cũng không có người nào khác có thể viết được hai chữ càn khôn vượt qua được người trẻ tuổi kia!
- Lão nhân gia! Gửi người hai chữ càn khôn này!
Âu Dương nói xong, bút lông đã bắt đầu huy động! Trong nháy mắt không cần tới thư pháp, điều Âu Dương muốn làm chính là đơn giản viết ra hai chữ thiên địa trong lòng mình!
Hai chữ còn cuồng thảo hơn so với chữ càn khôn của Thiệu Phong đã xuất hiện trên giấy. Khi hai chữ này vừa hoàn thành, trong nháy mắt bầu trời vốn đang mù mịt không ngờ vang lên một tiếng răng rắc. Sau đó một đạo sấm sét nổi lên!
Nhưng lúc này đang là mùa đông. Tối ngày hôm qua còn có tuyết nhỏ rơi. Thời tiết như vậy lại có tiếng sấm sét vang lên! Đây là trái với lẽ thường. Lão nhân lại trợn tròn mắt nhìn hai chữ kia. Dường như chúng đã khiến trời đất phải rung chuyển!
- Càn khôn! Đây mới thực sự là càn khôn! Lão già ta học thư pháp cả đời học huyền học cả đời, không ngờ được tới lúc tuổi xế triều lại có thể nhận được chữ của thần linh cửu thiên!
Trong mắt lão đầu chợt ngân ngấn nước mắt!
Lão già đi từng bước tới trước hai chữ càn khôn do Âu Dương viết ra. Lúc này không ngờ chân hắn lại giẫm lên những chữ được những người vừa viết lúc nãy. Phải biết rằng một thư pháp gia vô cùng để ý đối với chữ. Nhưng giờ phút này lão nhân đột nhiên cảm thấy, ngoại trừ hai chữ càn khôn trước mắt, những chữ khác không ngờ không tính là chữ nữa!
- Chữ dẫn động thần lôi cửu thiên! Lẽ nào người trẻ tuổi kia sắp bay lên trời sao?
Trong đầu lão nhân này đột nhiên có cảm nhận như vậy. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Âu Dương thật may vẫn hoàn hảo đứng ở trước mặt của hắn, hắn lại lắc đầu.
- Tĩnh tỷ, đi thôi!
Âu Dương biết lão nhân đã hoàn toàn chìm đắm trong hai chữ này. Hắn không muốn một hồi nữa sẽ bị lão nhân này lôi kéo nói cái gì. Cho nên hắn trực tiếp kéo Lưu Tĩnh và Thiệu Phong chạy ra khỏi đoàn người biến mất trong dòng người náo nhiệt...
Chờ lão nhân phản ứng lại đang suy nghĩ tìm kiếm bóng dáng của Âu Dương, lúc này nào còn thấy bóng dáng của Âu Dương nữa? Thân thể của lão nhân run rẩy giống như nâng bảo vật quan trọng nhất trong thiên hạ. Lần này lão nhân không thu thập những thứ khác nữa. Những thứ giá trị vượt quá trăm vạn đã bị lão nhân trực tiếp bỏ lại trên đường, cứ như vậy nâng hai chữ càn khôn cười lớn rời khỏi đó...
- Trong hai chữ kia ẩn chứa cả thiên địa. Xem ra ngươi đúng là thần linh!
Mặc dù Thiệu Phong không có hiểu biết siêu cấp đối với thư pháp bằng lão nhân kia, nhưng vừa rồi trong nháy mắt đó Thiệu Phong đã nghe được tiếng sấm sét từ cửu thiên vọng xuống, cũng nhìn thấy được trên chữ kia ẩn chứa thiên địa.
- Thật ra cũng không huyền bí như vậy. Có người tin thiên mệnh, như vậy vận mệnh của hắn đã bị trời quản lý. Có người không tin thiên mệnh, như vậy mạng của hắn do chính mình quản lý. Ta không tin thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân mình. Ta chỉ tin tưởng vận mệnh nằm trong tay ta. Cho nên ta chính là thiên địa! Bởi vậy trời không thu được ta!
Lời Âu Dương nói chính là niềm tin của hắn trong nhiều năm qua.
Phải biết rằng, nếu như Âu Dương có một lần tin vào thiên mệnh, vậy hắn kiên quyết không thể thành tựu được đến ngày hôm nay. Bởi vì cả đời Âu Dương đều chống lại thiên mệnh. Nếu như hắn khuất phục dù chỉ một lần, như vậy hôm nay có lẽ Âu Dương đã chết không có chỗ chôn.
Trước đây rất lâu, có một ngày Lăng Trung Thiên nói cho Âu Dương biết, hắn không có thiên phú. Âu Dương không khuất phục. Lúc đó Âu Dương đã tin tưởng, thiên phú không thể quyết định được tương lai của một người! Cho nên hắn từng bước đi tới trình độ bán yêu giả.
Sau đó có người nói cho hắn biết làm bán yêu giả cả đời này cũng không có cách nào thăng cấp. Nhưng Âu Dương vẫn không khuất phục. Hắn vẫn chống lại thiên mệnh. Âu Dương đã thành công. Hắn thành công phá vỡ tất cả những điều này.
Sau đó tại hội võ tứ quốc Âu Dương không may tiến vào trong Tỏa Yêu Tháp. Trong truyền thuyết Sinh Tử Cảnh mãi mãi là nơi có vào không có ra. Nhưng từ đầu tới cuối mỗi giờ mỗi khắc Âu Dương đều nói với đội viên của mình, chúng ta có thể đi ra ngoài! Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!
Nếu như lúc đó đội viên của hắn cũng có thể có được niềm tin cường đại như Âu Dương, có lẽ bọn họ đã có thể ra ngoài. Nhưng đáng tiếc không phải mỗi người đều giống như Âu Dương. Cho nên cuối cùng người đi ra chỉ có một mình Âu Dương.
Tiếp theo là cuộc chiến với Trịnh gia, quét ngang Mê Hồn Hải, bước lên Xuyên Vân Thuyền đi tới con đường viễn cổ! Mỗi lần Âu Dương đều chống lại vận mệnh. Bởi vì Âu Dương trước sau vẫn có một niềm tin! Ta sẽ không bị vận mệnh đánh bại!
Nghĩ tới đây, Âu Dương thoáng lâm vào trong trầm tư. Tại sao trước kia mình có thể nhiệt huyết như vậy, chống lại vận mệnh như vậy. Mà bây giờ khi mình ở rất gần chỉ còn cách một bước cuối cùng, mình lại muốn bỏ qua đây? Mình bây giờ còn là mình nữa không?