Tốc độ biến hoá của ngọc lưu ly thạch trong tay Trương Uân càng
lúc càng nhanh, cùng với ngón tay chuyển động của Trương Uân, mặc dù
những thứ được nặn ra đều chỉ lưu lại trong tay Trương Uân chốc lát,
nhưng các loại sự vật hiện ra trong tay Trương Uân mang tới cho người ta cảm giác rất sống động.
- Mạnh thật, có thể xâu chuỗi một loạt
các sự vật như vậy, với chữa trị thuật khai hiện trong tay, Trương Uân
có thể bước vào Tu Phục Tông Sư đỉnh phong.
- Biến tảng đá từ
chết biến thành sống, thủ đoạn của Trương Uân đã bước vào đỉnh phong,
chỉ tiếc hắn vĩnh viễn không thể chạm vào bản chất chân chính, vĩnh viễn không thể chân chính bước vào Thần Sư.
U Nguyệt Ảnh cũng không khỏi tán thưởng thủ đoạn của Trương Uân.
Một giờ, Trương Uân vẫn như cũ không ngừng nhào nặn ngọc lưu ly thạch, còn
bên kia Âu Dương vẫn dùng con mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọc lưu ly
thạch không nhúc nhích.
Hai giờ trôi qua, tốc độ của Trương Uân
bắt đầu chậm lại. Ba giờ, thanh thiên ngọc lưu ly thạch trong tay Trương Uân đã đình chỉ biến hóa, bắt đầu bị Trương Uân chậm rãi nhào nặn.
- Trương Uân tìm được cái hắn muốn rồi.
Tông Sư bên ngoài nhìn thấy màn này nhất thời đều minh bạch, Trương Uân có
lẽ đã tìm được cảm giác thuộc về hắn, lúc này hắn cần toàn lực đắp nặn
ra một linh thể có thể bảo trì.
Năm giờ trôi qua, trong tayTrương Uân đã xuất hiện một nụ hoa nho nhỏ, nhìn nụ hoa này, tất cả mọi người không khỏi bị kinh sợ.
- Nụ hoa đó là vật sống.
Cho dù là Mễ Bản cũng có chút giật mình nhìn Trương Uân.
- Lão mõ có thể biến tảng đá thành vật sống, lão mõ xác thực có chút thủ đoạn.
Ngay cả Tiểu Nhạc luôn luôn khinh người, lúc này cũng không nhịn được tán thán .
- Âu Dương vì sao còn chưa động thủ? Hắn đang làm gì?
Mục Uyển cũng nhìn ra, nụ hoa trong tay Trương Uân đã đựoc giao cho sinh
mệnh, khi đêm tối qua đi, khi ánh bình minh đến, nó sẽ biến thành một
đóa hoa, mặc dù sinh mệnh của nó chỉ ngắn ngủi trong một ngày, nhưng
không hề nghi ngờ, nó sinh ra đã là kỳ tích, một kỳ tích thuộc về Tu
Phục Tông Sư.
- Phù. . .
Trương Uân phun ra một hơi thở,
trải qua năm giờ nỗ lực, rốt cuộc hắn đã hoàn thành đóa hoa trong tay,
đóa hoa này chất chứa vô số mộng của hắn, Trương Uân tin tưởng, dựa vào
đóa hoa này, Âu Dương bất luận như thế nào cũng không thể thắng được
hắn.
- Âu Dương vì sao còn chưa động?
Bên người mọi người bắt đầu nóng nảy.
- Không có cách nào, Âu Dương còn quá trẻ, nếu như là chữa trị, Âu Dương
tuyệt đối sẽ không thua Trương Uân, nhưng sáng tạo linh hồn hắn khẳng
định không phải đối thủ của Trương Uân.
Có người suy đoán.
Lúc này Âu Dương sớm đã quên mình đang ở nơi nào. Âu Dương cảm giác mình đang nhớ lại thôn làng ngày xưa.
Hắn giống như lần đầu tiên bước tới thế giới này, từng cảnh tượng như hiện
ra trước mắt Âu Dương, từ cuộc sống bình yên trong thôn làng đến lần đầu tiên tru sát thám báo, lại gặp được Lăng Túc gia nhập trung đội thứ
bảy. Những hình ảnh này không ngừng hiện lên trước mắt Âu Dương, nhưng
Âu Dương biết, đây không phải thứ mình muốn, nhưng những thứ này lại
không phải thứ sâu thẳm trong trái tim hắn, chỉ có chân chính chạm vào
sự vật sâu nhất trong đáy lòng, từ từ tái hiện lại vật đó trong tay, mới có thể chân chính giao sinh mệnh cho thanh thiên ngọc lưu ly thạch
trong tay. . . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt ánh bình
minh đã xua tan đêm tối, một tia sáng xuyên thấu qua mây mù chiếu vào
boong tàu, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mọi người đều không có vẻ ủ
rũ, bởi vì hôm nay bọn họ sẽ được chứng kiến cuộc đánh cược sinh mệnh
nghìn năm một lần của Tu Phục Tông Sư.
Nếu như Âu Dương thua, như vậy hắn sẽ mất mạng, nếu Trương Uân thua, cho dù hắn không mất mạng,
nhưng hắn lại làm mất hết thể diện của Cửu Huyền Tông.
Hai bên đều không thể thua.
- Nụ hoa nở rồi.
Theo thanh âm này vang lên, mọi người quay đầu nhìn về phía nụ hoa trong tay Trương Uân, chỉ thấy khi tia sáng đầu tiên chiếu lên nụ hoa, nụ hoa từ
từ nở ra, một đóa hoa thanh sắc chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.
- Thật thần kỳ. . .
Vô số người cảm thán.
- Âu Dương thua chắc rồi, đây đã là tác phẩm đỉnh phong của Tu Phục Tông
Sư, hắn căn bản không thể đắp nặn ra sản phẩm vượt qua đoá hoa này.
Nhưng Âu Dương lại không nghe được lời nói của bọn họ, cũng không nhìn thấy
đoá hoa kia khoe sắc, bởi vì lúc này hắn đang ở trong tâm linh của mình. Âu Dương giống như quay lại Sinh Tử Cảnh, nhìn từng đội hữu bị cướp
đoạt sinh mệnh, Âu Dương hình như bị kích thích vào chỗ sâu nhất trong
trái tim.