- Chiến tộc không có tổn thất quá lớn. Tạm thời lực chiến đấu của chúng
ta vẫn còn. Ngay cả Thiên Vương có gan to bằng trời cũng không dám trực
tiếp chống lại chúng ta. Vào lúc này chúng ta nhất định phải tạm thời
tránh mũi nhọn.
Âu Dương nói ra ý nghĩ của mình, tiến hành thảo
luận với Bạch Tinh một phen. Đặc biệt là chuyện đi tiểu thế giới. Bạch
Tinh nghe xong hai mắt đều toả sáng.
- Ý kiến hay. Trong tiểu thế giới chúng ta có thể hoàn mỹ che giấu được chính mình.
Phía dưới mặc dù có thêm đại chiến gì, chúng ta cũng không hoàn toàn bị động.
Bạch Tinh vô cùng tán thành suy nghĩ ngoài dự kiến của Âu Dương.
- Ta đã bảo Ma Vương dẫn Ma tộc đi trước một bước. Ngày mai Yêu tộc cũng
xuất phát, ta sẽ cho các ngươi một tọa độ. Các ngươi ở đó chờ Chiến tộc!
Trong mười ngày qua Âu Dương đã liên lạc với Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập
cũng không ngốc. Tuy rằng từ bỏ Ma tộc đối với hắn có chút đáng tiếc.
Nhưng vào lúc này nếu chiến đấu với Thiên Vương xuất quỷ nhập thần thực
sự không được thích hợp.
- Thế nào? Ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Bạch Tinh có chút kinh ngạc nhìn Âu Dương. Hắn biết Âu Dương nhất định còn có kế hoạch nào khác.
- Đi thì nhất định phải đi. Tuy nhiên trước khi đi chí ít cũng nên đưa
cho Thiên Vương một đại lễ! Cái này gọi là lễ trả lễ. Hắn tặng cho chúng ta lễ vật lớn như thế, nếu chúng ta không đáp lễ, chẳng phải sẽ bị
người ta nói là không hiểu lễ nghi sao?
Mặt Âu Dương lộ vẻ âm trầm.
- Ngươi muốn tiêu diệt Nghi Quân sao?
Trên mặt Bạch Tinh hết sức vui vẻ. Sau đó hắn nói:
- Ta sẽ bảo Yêu tộc đi trước. Ta đi cùng với ngươi. Hai người chúng ta ra tay, giết chết Nghi Quân chỉ là chuyện trong chốc lát!
Thực lực bản thân Bạch Tinh đã có chút mạnh hơn Nghi Quân. Bây giờ lại thêm
Âu Dương biến thái này, hai người cùng hợp tác, chỉ cần bắt được Nghi
Quân, chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có đã bị chém chết
tại chỗ.
- Không được! Lần này đi giết Nghi Quân thật ra chỉ là
một phần của mưu kế. Nếu như ta đoán không sai, bất luận lần này chúng
ta đi ra bao nhiêu người cũng khẳng định không có cách nào giết chết
được Nghi Quân. Cho nên mục tiêu của ta là Trầm Điễn!
Trên mặt Âu Dương lộ vẻ ác độc. Thật ra Trầm Điễn không có thế lực lớn, nhưng thực lực của hắn thực sự không cần nghi ngờ.
Âu Dương đã tính toán vài chuyện. Lần này hắn chuẩn bị dùng một chiêu
giương đông kích tây tương kế tựu kế để giải quyết Trầm Điễn.
- Trầm Điễn? Tại sao không giết Nghi Quân...
Bạch Tinh nói tới đây bỗng nhiên ngậm miệng. Hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút sau đó trực tiếp truyền âm cho Âu Dương nói:
- Lẽ nào bên cạnh ngươi có...
- Được rồi, đừng nói nữa!
Âu Dương biết với tài trí thông minh của Bạch Tinh, lúc này nhất định đã
nghĩ tới rất nhiều điều. Tuy nhiên hắn không muốn nhắc lại chuyện này.
Dù sao hiện tại hắn không thua được. Mỗi một bước đều phải thận trọng
hơn trước kia. Nếu đi nhầm một bước cũng có thể là vạn kiếp bất phục.
- Tiếp theo ta sẽ cho truyền ra tin tức muốn giết Nghi Quân. Tọa độ tiểu
thế giới chỉ có một mình ngươi biết. Ngươi mang theo bằng hữu của ta và
Yêu tộc đi trước một bước. Ta cùng Chiến tộc cố gắng bố trí nghi trận.
Sau khi ta giết Trầm Điễn sẽ tập hợp với các ngươi!
Âu Dương đã
bố trí một bố cục hoàn mỹ. Ván cờ này theo Âu Dương thấy hẳn là không
chê vào đâu được. Ván cờ này chính là để lấy mạng của Trầm Điễn! Chỉ có
điều khi công bố ra bên ngoài chính là muốn lấy mạng của Nghi Quân.
Bất kể là Trầm Điễn hay Nghi Quân, lúc này chẳng qua đầu chỉ là một quân cờ trong tay Thiên Vương. Bất kể ai bị làm thịt cũng là một đả kích rất
lớn đối với Thiên Vương. Điều Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này.
Mình vẫn bị tính kế. Dù sao cũng phải phản kích một lần...
Sau
hai ngày, Bạch Tinh dẫn theo Yêu tộc biến mất một cách thần bí. Bọn họ
tới nơi nào chỉ có một mình Âu Dương biết. Ngày thứ ba sau khi Yêu tổ
rời đi Âu Dương rốt cuộc mới ra tay!
Trăm vạn Chiến tộc từ Chúng
Thần Sơn đi ra, lấy uy thế che ngợp bầu trời điên cuồng tiến về phía
lãnh địa Nhân tộc. Trên đường bọn họ đi qua, tất cả cường giả đều rời đi nơi khác. Đối mặt với Chiến tộc cường thế như vậy, không ai dám đối
kháng. Cho dù biết rõ mục tiêu của Chiến tộc là Nghi Quân Vạn Tiên Chi
Vương, nhưng bọn họ cũng không dám nói gì
Trăm vạn Chiến tộc lao
thẳng tới Thánh sơn Nhân tộc. Lần này có thể so với chọc vào tổ ong vò
vẽ. Có thể nói chỉ cần người có thể còn thở còn suy nghĩ được khẳng định đều chạy qua xem trận chiến này biết đánh tới mức nào.
Nhưng khi mọi người chạy tới Thánh sơn, lại phát hiện Thánh sơn phòng thủ rất
chặt chữ. Nhưng Chiến tộc lại không cánh mà bay. Trong lúc nhất thời mọi người đều đang suy đoán rốt cuộc Chiến tộc đang làm trò quỷ gì.
- Thiên Vương đại nhân nước cờ này đi thực sự cao minh. Tên Âu Dương mặc dù biết rõ là hố lửa vẫn chỉ có thể nhảy vào!
Nghi Quân đứng bên cạnh Thiên Vương, bộ dạng nịnh nọt nhìn Thiên Vương.
- Ha ha, hắn thua không được. Lý Uyển Như chết gây cho hắn một đả kích
quá lớn. Cho nên bố cục ta bày ra tiếp theo, với trí thông minh của hắn
tất nhiên có thể phát hiện ra. Nhưng hắn có thể phát hiện ra thì sao
chứ? Cuối cùng không phải vẫn nhảy vào trong sao?
Thiên Vương là
một người rất tự phụ. Vơi thực lực của hắn, thật ra trước đây rất lâu
hắn tuyệt đối có thể giết chết Âu Dương. Nhưng hắn không làm như vậy.
Cũng không phải hắn không muốn giết, mà muốn cùng Âu Dương chơi một trò
chơi. Hoặc là nói cách khác hắn muốn dùng toàn thế giới này làm bàn cờ
chơi một trò chơi tử vong.
Sự thực chứng minh hắn đã đúng. Mỗi
một bước cờ của hắn đều vô cùng âm hiểm, khiến Âu Dương đánh cờ với hắn
mặc dù biết là cục diện tất sát vẫn nhất định phải nhảy vào chịu chết.
- Thiên Vương đại nhân, Chiến tộc với Ma tộc biến mất một cách thần bí. Ngài có biết bọn họ đi tới chỗ nào không?
Nghi Quân đứng ở phía sau Thiên Vương nói. Hiện tại Thiên Vương cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nếu như xét toàn cục, đường lui tốt nhất của bọn họ chính là ma giới. Như
vậy hai giới cùng đối chọi. Nhưng lần này nước cờ của Âu Dương lại khiến Thiên Vương không hiểu. Thậm chí ngay cả hướng đi của Ma tộc và Yêu tộc hắn cũng không rõ.
Nhưng như vậy mới khiến Thiên Vương càng thêm hưng phấn. Nếu như từ đầu tới cuối toàn ván cờ đều nằm trong sự khống
chế của hắn, như vậy thật sự quá tẻ nhạt. Dù sao trong tình trạng biết
rõ tất thắng trò chơi sẽ không còn thú vị nữa.
Một nước cờ đi tới tiểu thế giới này của Âu Dương, ngay cả Thiên Vương cũng không nghĩ
tới. Thậm chí ngay cả quân cờ lớn nhất mà Thiên Vương sắp xếp vào bên
cạnh Âu Dương cũng không có bất kỳ tin tức gì.
- Trăm vạn Chiến tộc đồng thời xuất động. Âu Dương muốn đưa cho chúng ta một phần đại lễ trước khi đi.
Nghi Quân ở bên cạnh nói. Nhưng khi hắn nói lời này sắc mặt Thiên Vương lại đại biến.
Thật ra nếu như không phải Nghi Quân nói câu nói này nói, bản thân hắn sẽ
không nghĩ đến. Như vậy với sự tự phụ của hắn đương nhiên sẽ cảm thấy
không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Nghi Quân lại nói ra những lời này
khiến Thiên Vương nhất thời phát hiện có điểm không đúng.