- Đi đi, dự phán thuật của ngươi phối hợp với Xuyên Vân Tiễn, dưới thánh thể tứ giai rất khó đả thương được ngươi.
Bạch Hủ Minh rất tin tuởng Âu Dương, hơn nữa hắn đã sớm tiến hành điều tra
phía bên Loan Quỳnh Phong, đối thủ của Âu Dương chỉ là một Lục Tiên
Thánh Thể nhị giai mà thôi, hơn nữa người này xưa nay hoành hành ngang
ngược, toàn bộ Loan Quỳnh Phong đã sớm oán than dậy đất, nếu như không
phải vì hắn luôn lấy tu vi áp chế mọi người, sợ rằng đã sớm bị người ta
đập chết.
Bay lên trời, Âu Dương thuận gió bay về phía Loan Quỳnh Phong...
Hôm nay vừa vặn là ngày lĩnh đan dược trong năm, hôm nay lẽ ra là một ngày
đáng vui mừng, bởi vì linh đan tới tay cũng có nghĩa sau đó sẽ có cơ hội trùng kích Thánh Thể lớn hơn, tiến vào sơn phong cao đẳng.
Thế nhưng đệ tử của Loan Quỳnh Phong lại không vui vẻ như tưởng tượng, vẻ mặt bọn họ đều lộ vẻ chán nản buồn bã.
Chuyện này cũng không phải vì bọn họ không thích linh đan, không hy vọng đạt
được Thánh Thể, ngược lại bọn họ khát vọng bước vào Thánh Thể hơn bất cứ người nào, sau đó thoát khỏi Loan Quỳnh Phong vạn ác, thoát khỏi ma
trảo của đại sư huynh vạn ác Vân Phi.
Nhưng ai cũng biết, nếu như dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ muốn đột phá đến Thánh Thể là rất
khó. Nhìn Lăng Túc mình đầy thương tích là có thể biết.
Với thiên phú của Lăng Túc, nếu như không có người áp chế, có thể mấy năm trước
đã bước vào Thánh Thể, thậm chí có tư cách gia nhập Thông Thiên Phong tu luyện, thế nhưng nơi này là Loan Quỳnh Phong, ở đây ngạo khí của hắn
không giúp được hắn, hắn chỉ có thể chịu đựng sự ức hiếp của Vân Phi.
Gần đây chèn ép của Vân Phi đối với Lăng Túc càng thêm trầm trọng, giống
như Lăng Túc đã mạo phạm đến Vân Phi. Mặc dù Lăng Túc đã đạt được điểm
giới hạn đột phá Thánh Thể, thế nhưng cửu giai dù sao cũng là cửu giai,
nếu như hắn có thể bước vào Thánh Thể, có lẽ còn có thể đánh một trận,
thế nhưng hiện tại Lăng Túc đối kháng với Vân Phi chính là muốn chết.
- Rất tốt...
Vân Phi nhìn đám sư đệ sau khi lĩnh linh đan chủ động chạy đến giao cho
mình phân nửa, trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười đắc ý.
Vân Phi có tư chất rất kém cỏi, thế nhưng sức yếu phải biết lo trước, dưới cơ
duyên xảo hợp hắn lại bước vào Thánh Thể sớm hơn mọi người một bước. Nếu dựa theo lộ tuyến bình thường, Vân Phi bước vào Thánh Thể sẽ có tư cách gia nhập sơn phong cao đẳng, thậm chí chạy đến sơn phong thấp hơn tảo
phong làm phong chủ.
Nhưng Vân Phi tự biết phân lượng của mình,
tiến vào sơn phong cao đẳng, hắn chỉ có thể bị người ta ức hiếp, còn tảo phong càng không cần phải nói, hắn căn bản là không có năng lực chạy đi tảo phong.
Vân Phi lựa chọn ở lại Loan Quỳnh Phong chính là vì
suy nghĩ thà làm con gà chứ không làm phượng hoàng, so với chạy đến nơi
khác để bị ức hiếp, hắn nguyện ý ở lại Loan Quỳnh Phong để khi dễ những
sư đệ đáng thương.
- Đại sư huynh...
Lại một gã đệ tử cầm
phân nửa linh đan trong tay giao cho Vân Phi, mặc dù trên mặt hắn mang
theo mấy phần không tình nguyện, thế nhưng hắn vẫn không dám ngỗ nghịch
với Vân Phi.
Bọn họ không phải chưa từng đi tố cáo Vân Phi với sư phụ, thế nhưng đổi lấy là ức hiếp càng thêm trầm trọng của Vân Phi, dần dần tất cả mọi người đều minh bạch lộ tuyến sinh tồn ở Loan Quỳnh
Phong.
Ở đây không có công bằng, ở đây hoặc là ngươi bị ức hiếp
hoặc là ngươi ức hiếp người khác. Loan Quỳnh Phong chưa từng có người
nào quản ai khi dễ ai, chỉ cần không đánh cho tàn phế, không đánh chết,
ngươi hoàn toàn có thể vô pháp vô thiên.
Chính vì loại tuần hoàn
ác tính này khiến cho đệ tử của Loan Quỳnh Phong càng ngày càng yếu,
càng ngày càng có nhiều đan dược tới tay phế vật Vân Phi, trên thực tế
nhị giai của Vân Phi đều là dựa vào đống linh đan mà ra.
Cuối
cùng đến phiên Lăng Túc nộp đan dược, Lăng Túc cũng giống như những đệ
tử khác giao ra phân nửa đan dược của mình, thế nhưng đổi lấy là sự bất
mãn của Vân Phi.
- Của ngươi phải giao nộp hết.
Vân Phi
nhìn Lăng Túc, trong mắt hắn mang theo vẻ trào phúng. Ở Loan Quỳnh
Phong, thiên phú của Lăng Túc tuyệt đối là đáng sợ, hắn giống như một
con kim lân sống tạm trong một ao nước nhỏ, một khi cho hắn cơ hội, hắn
sẽ gặp thuận gió hóa long.
Vân Phi khẳng định không thể cho Lăng
Túc cơ hội này, một khi Lăng Túc tiến nhập thánh thể, nhớ lại khuất nhục mình dành cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ trả lại cho mình gấp trăm lần.
- Đại sư huynh xin lưu lại một con đường, cho người khác cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội...
Hai mắt Lăng Túc bốc hỏa nhìn Vân Phi, hắn một mực chờ đợi, đợi hôm nay
linh đan tới tay, hắn cũng đã tích lũy đủ lực lượng, hắn không cần toàn
bộ linh đan, chỉ cần phân nửa là có thể đẩy hắn lên Thánh Thể, chờ sau
khi hắn tiến nhập Thánh Thể, đó sẽ là ngày chết của Vân Phi.
- Bịch....
Lăng Túc vừa mới xuất khẩu, trực tiếp bị một chưởng của Vân Phi hung hăng
đánh bay ra ngoài, còn linh đan trong tay Lăng Túc trong khoảnh khắc tới trong tay Vân Phi toàn bộ.
- Ngươi...
Lăng Túc nhìn vẻ
mặt đắc ý của Vân Phi, hắn thực sự rất muốn xông lên xé nát Vân Phi, thế nhưng Lăng Túc không phải một kẻ đầu đất, thực lực cách xa khiến hắn
minh bạch, cho dù mình liều mạng dốc hết toàn lực, tuyệt đối cũng không
thể xúc phạm tới Vân Phi.
- Cút đi.
Vân Phi trừng mắt nhìn Lăng Túc, sau đó vừa thu linh đan vừa nói:
- Kỳ thực tất cả mọi người đều là sư huynh đệ, ta cũng không muốn làm đến cùng, thế nhưng nếu như ta biết ai cho phế vật này linh đan, lần sau
hắn khẳng định cũng sẽ bị lấy đi toàn bộ.
Mặc dù Vân Phi biết
những người khác sẽ không quan tâm đến sống chết của Lăng Túc, thế nhưng khó tránh khỏi có kẻ hảo tâm? Lúc này uy hiếp một chút cũng không sai.
Không ai quan tâm đến Lăng Túc, bởi vì phong chủ của Loan Quỳnh Phong chưa
bao giờ lộ diện, suốt ngày chỉ biết là tu luyện, bất luận đệ tử đến cáo
trạng, đều chỉ nhận được một câu cá lớn nuốt cá bé qua loa tắc trách như vậy.
Lăng Túc chậm rãi bò dậy, trong mắt hắn lộ vẻ buồn bã,
nhưng buồn bã cũng không xoá bỏ được hi vọng của hắn. Lăng Túc không
tin, nếu không có linh đan lẽ nào mình sẽ không thể tiến nhập Thánh Thể?
Nhưng Lăng Túc không biết chính là, tất cả những chuyện này đều đã lọt vào trong mắt một người đứng trên cao.
Âu Dương nhìn màn phát sinh phía dưới, nhìn đội trưởng Lăng Túc đã từng
theo mình rong ruổi sa trường, Âu Dương thực sự phẫn nộ, Thứ Kiêu Cung
vô thanh vô tức xuất hiện trong tay hắn, Âu Dương biết, sự tình giống
như vậy khẳng định không phải lần đầu tiên xảy ra.
Thiên phú của
Lăng Túc tuyệt đối không ở dưới Lam Thông, Bạch Hủ Minh đã nói cho hắn
hiện tại Lý Vĩ và Lam Thông đang ở Thông Thiên Phong, mà Lam Thông bước
vào Thông Thiên Phong đã lâu, nếu như Lăng Túc phát triển bình thường,
không có lý do gìcòn chưa tiến nhập Thánh Thể.Nhưng hiện tại Âu Dương
rốt cục minh bạch là vì sao.
- Lam Thông và Lý Vĩ lẽ nào đều là kẻ ngu ngốc sao? Bọn họ cũng không đi hỏi thăm tin tức của Lăng Túc.
Âu Dương có chút căm tức, nhưng rất nhanh hắn suy nghĩ lại cẩn thận.
Bạch Hủ Minh là thân phận gì? Ở Vạn Tiên Sơn chỉ cần Bạch Hủ Minh muốn biết
cái gì, không thể giấu được hắn, còn Lý Vĩ và Lam Thông cho dù tiến nhập Thông Thiên Phong, cũng không thể tìm được một sư phụ cường đại như
Bạch Hủ Minh.
- Tông quy Vạn Tiên Sơn, sát nhân nhẹ thì lột bỏ tu vi trục xuất tông phái, nặng thì đền mạng,
Âu Dương biết quy củ của Vạn Tiên Sơn, nhưng đối với hắn không có quy củ gì cả.
Kim Minh giảng quy củ với mình, bị Bạch Hủ Minh đập thành cặn bã. Quy củ gì đó đều là lời nói suông, quy củ là chế định cho người vô lực phản
kháng, còn cường giả chân chính chưa bao giờ bị quy củ ràng buộc.
Ở phương diện tu vi Âu Dương không được coi là cường giả, thế nhưng thân
phận Tu Phục Tông Sư cũng đủ khiến hắn cao hơn người khác một bậc. Toàn
bộ Vạn Tiên Sơn, Tu Phục Sư không ít, thế nhưng Tu Phục Tông Sư chỉ có
một mình Mễ Bản, hiện tại mình chính là Tu Phục Tông Sư thứ hai, còn có
cơ hội bước vào Tu Phục Thần Sư nghịch thiên sửa mệnh.
- Ông...
Một đạo lưu quang huyết sắc mang theo lửa giận của Âu Dương từ trên cao vạn thước bắn thẳng xuống, mũi tên phong bạo tổ hợp thành từng cột gió nhỏ.
- Ầm...
Tiếng nổ cực lớn từ trên Loan Quỳnh Phong truyền đến, mũi tên này của Âu
Dương không nhằm mục đích trực tiếp giết chết Vân Phi, mũi tên này rơi
xuống vị trí cách Vân Phi ba mươi thước, thế nhưng phong trụ cường đại
lại bạo phát ra, mạnh mẽ đẩy Vân Phi đi xa mười thước mới dừng lại được.
Biến hóa bất ngờ này khiến cả Loan Quỳnh Phong kinh hãi không thôi. Trong đầu đệ tử Loan Quỳnh Phong đều xuất hiện hai chữ:
- Tảo phong.
Nhất định là có người đến tảo phong, nhưng đệ tử Loan Quỳnh Phong lại không
có chút sợ hãi, ngược lại bọn họ còn cảm thấy rất hưng phấn, nếu thực sự có người đến bắt phong chủ của bọn họ, như vậy Loan Quỳnh Phong thay
đổi phong chủ có phải sẽ thay đổi dáng dấp? Vân Phi sợ rằng cũng không
thể ức hiếp bọn họ như hiện tại.
Đám đệ tử Loan Quỳnh Phong ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời, thế nhưng toàn bộ bầu trời không có bóng
dáng nào cả. Bọn họ không nhìn lầm, vì lúc này Âu Dương sớm đã từ trên
không trung chạy xuống dưới.
Vân Phi chính là Lục Tiên Thánh Thể
nhị giai, trừ phi là mình choáng váng mới có thể lựa chọn ở trên trời
đối kháng với một Lục Tiên. Dù sao phi hành cũng không phải sở trường
đối với Yêu Chiến Sĩ, Yêu Chiến Sĩ có thể dựa vào yêu khí phi hành, thế
nhưng tuyệt đối không thể rong ruổi bầu trời như cá gặp nước giống Lục
Tiên.
Bầu trời là thế giới của Lục Tiên, Yêu Chiến Sĩ chỉ có đặt
chân xuống đất mới có thể phát huy ưu thế của mình. Đặc biệt đối với Yêu Cung Thủ như Âu Dương lại càng như vậy.
Xuất quỷ nhập thần mới
là truy cầu của Âu Dương. Có thể tấn công từ xa, tuyệt đối không cận
chiến, nếu như không phải muốn vũ nhục Vân Phi một chút, mũi tên vừa rồi của Âu Dương hoàn toàn có thể đóng đinh Vân Phi trên mặt đất.
Nhìn bầu trời không có một bóng người, đệ tử Loan Quỳnh Phong rất giật mình, bọn họ giật mình là vì không biết rốt cuộc là ai đến khiêu chiến, tại
sao sau một khích lại không thấy người đâu?
Nhưng trong khi bọn họ giật mình, lại có một người tuyệt đối không giật mình
Mũi tên huyết sắc, cho dù phong bạo cuồn cuộn nổi lên khiến người ta không
để ý đến mũi tên biến mất, thế nhưng Lăng Túc lại biết, nhất định là
hắn, sau mười năm, hắn rốt cuộc đã tới.