Con mắt Mê Đồ Hòa Thượng nhìn về bóng tối phía trước. Hắn biết phía
trước nhất định còn có vô số gian nan hiểm trở đang đợi bọn họ. Nhưng
bọn họ không thể ngừng lại, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
- Âu Dương, nếu là ta đạt được truyền thừa của Yêu tổ kia, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống!
Mê Đồ Hòa Thượng bỗng nhiên nhìn Âu Dương, nói ra một câu như vậy khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
- Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi không sợ hiện tại Âu Dương liền làm thịt ngươi sao?
Mộc Tùng thoáng khinh thường nhìn về phía Mê Đồ Hòa Thượng. Luận thực lực,
lão quỷ này không phải là người mạnh nhất. Nhưng hắn lại dám nói như
vậy. Đây là ý gì?
- Ta cũng như thế!
Âu Dương khẽ mỉm
cười. Hiện tại hắn không chán ghét Mê Đồ Hòa Thượng này nữa. Lão lừa
ngốc này tuy ác độc, nhưng hắn không âm hiểm. Hắn là lão quái vật có cái gì thì nói cái đó. Người như vậy còn tốt hơn Diệp Quân rất nhiều.
Một gia hỏa như vậy làm kẻ địch của ngươi chắc chắn sẽ dễ đối phó hơn nhiều so với một kẻ thâm độc ẩn nấp phía sau lưng. Không sợ tiểu nhân, chỉ sợ ngụy quân tử. Tiểu nhân chơi sáng với ngươi. Ngụy quân tử chơi ám với
ngươi...
- Đừng cao hứng quá sớm. Cũng không ai biết Yêu tổ này
rốt cuộc muốn truyền thừa hay khiến chúng ta trở thành một cái chìa khóa cho hắn đâu!
Mộc Tùng đã xé nát cẩm bào của mình, rắc ít linh
dược sau đó băng bó sơ qua vết thương trên tay mình. Tuy nhiên linh dược ở trong cổ mộ này không tốt hơn thuốc kim sang là mấy. Nếu không phải
Mộc Tùng đã bịt kín vết thương của mình, chỉ cần hắn đã bị chảy máu tới
chết.
- Đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng đều đã qua. Phía sau có phải là chủ mộ thất hay không?
Âu Dương nhìn Cốc Thanh Vũ hỏi dò. Đối với nơi này, hắn không hề quen
thuộc. Những thứ này cũng chỉ có một mình Cốc Thanh Vũ biết.
-
Không phải. Nếu như đơn giản như vậy chúng ta đã đến chủ mộ thất kia,
vậy Yêu tổ sẽ không hao tổn nhiều tâm cơ thiết kế phía trước như vậy.
Nơi này căn bản không phải là lòng đất của Man đảo. Nói trắng ra nơi này là một mảnh thế giới do Yêu tổ mở ra. Bây giờ chúng ta chẳng khác nào
đang bước đi trong một mảnh thế giới khác. Nói vậy nơi này hẳn là vô
cùng lớn.
Thật ra từ lúc mới tiến vào Cốc Thanh Vũ đã biết điều đó.
Sở dĩ bọn họ bị mất lực lượng cũng bởi vì bọn họ đã thoát khỏi thế giới
ban đầu. Điều này tương tự như đạo lý trong vòng tay không gian. Không
quan tâm đồ vật gì có lực lượng mạnh mẽ tới mức nào, một khi ném vào
trong vòng tay không gian lực lượng đều sẽ mất đi. Muốn từ bên trong đi
ra, trừ phi là tìm được lối ra. Bằng không cả đời cũng không có khả năng có lại lực lượng.
- Tiếp tục đi đi. Cần gì phải quản đây có phải là thế giới hay không. Bây giờ chúng ta đã không có đường lui rồi!
Hai tay Bạch Tinh cầm lấy hai nửa đại bổng đã bị Âu Dương dùng Thứ Kiêu
Cung chặt đứt. Rất rõ ràng hắn vẫn rất có cảm tình đối với đại bổng này.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ đi khoảng chừng một canh giờ,
hoàn cảnh chung quanh từ mộ thất biến thành tầng băng. Bọn họ bắt đầu
cất bước trong một thông đạo hàn băng.
Hàn băng xung quanh tản
mát ra một hàn ý đủ khiến người bình thường đóng băng trong nháy mắt.
Cũng may người ở chỗ này đều có thực lực không kém. Tuy rằng lực lượng
mất đi, nhưng thân thể vẫn đủ để ngăn chặn những hàn ý này.
- Trời ạ, lạnh quá!
Mộc Tùng vừa xoa xoa cánh tay của mình vừa cảm thán.
- Lạnh một chút cũng tốt hơn so với lúc ở trong Đại Trí Điện kia!
Mê Đồ Hòa Thượng vẫn đi ở phía trước. Lúc này không cần Âu Dương nói, hắn đã tự mình bắt đầu dò đường.
- Đại Vận Quật!
Bỗng nhiên Cốc Thanh Vũ mở miệng. Hắn chỉ vào một tấm biển có ba chữ lơ lửng phía trước động băng, nói ra như vậy. Khi hắn nói. đồng thời trên mặt
cũng biến sắc.
Đại Vận Quật! Chỉ từ cái tên đã biết nơi này hẳn
là một nơi liên quan đến vận may. Bất cứ lúc nào vận may cũng lơ lửng.
Vận may này nhìn như hư vô lại thật sự tồn tại. Bây giờ Đại Vận Quật là
có ý gì? Chẳng lẽ là muốn thử vận may của mọi người sao?
Âu Dương quan sát mọi người ở chỗ này. Lần này hắn có chút thất vọng. Trên mặt
mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Đây không phải là giả vờ. Đây là khiếp sợ xuất phát từ nội tâm. Từ những biểu tình này, Âu Dương không có cách
nào phán đoán ra được rốt cuộc ai mới là huyết mạch Yêu tổ kia. Nhưng Âu Dương có thể xác định một điểm. Hẳn huyết mạch Yêu tổ cũng không biết ở đây có Đại Vận Quật. Hắn cũng mơ hồ như mọi người.
- Đi về phía trước!
Âu Dương nói ra một câu. Mọi người không dừng lại ở nơi này mà đi về phía
trước. Bọn họ đi khoảng chừng mười mấy phút, phía trước đột nhiên xuất
hiện một vách tường có vô số thông đạo. Trên vách tường này có khắc vô
số minh văn. Xung quanh minh văn đều có một huyệt động có hình dáng
giống như đầu lâu. Những huyệt động này đều sâu không thấy đáy, khiến
người ta căn bản không có cách nào phán đoán ra được đâu mới là huyệt
động thực sự an toàn.
- Xem ra Đại Vận Quật là chỉ chỗ này!
Cốc Thanh Vũ bắt đầu quan sát những minh văn trên tường. Nhưng đáng tiếc
ngay cả hắn cũng không có cách nào nhận ra. Những minh văn này không
phải là yêu văn. Đây hẳn là một loại bí pháp Yêu tổ sử dụng thời kỳ
thượng cổ. Nơi này có vô số minh văn. Những huyệt động hình đầu lâu kia
lại là hàng trăm hàng ngàn cái.
- Ta ngất, chơi thế nào đây?
Chẳng lẽ Đại Vận Quật này đánh vào vận may của chúng ta sao? Trong hàng
trăm hàng ngàn huyệt động này làm sao tìm ra được thông đạo thật sự?
Mộc Tùng bối rối. Đây không phải là kiểu ba chọn một, hai chọn một loại
hình. Nơi này có hàng trăm hàng ngàn huyệt động. Cho dù là bọn họ thay
phiên dò đường cũng đủ chết.
Ở đây tổng cộng có tám người. Bây
giờ cho dù tám người mỗi người đi một huyệt động, gộp lại tới bao giờ
mới hết. Hơn nữa trong những huyệt động này có mấy cái là an toàn? Hoặc
là nói hàng trăm hàng ngàn huyệt động chỉ có một cái là an toàn. Nếu như vậy, trong này cũng quá biến thái. Phải có vận may thế nào mới có thể
đi hết số huyệt động này?
Cốc Thanh Vũ cau mày không ngừng phân
tích mỗi huyệt động. Hắn vô cùng hi vọng mình có thể đọc hiểu những minh văn này. Bởi vì chỉ cần có thể đọc hiểu minh văn, nhất định có thể tìm
ra một ít manh mối. Mặc dù không có cách nào trực tiếp tìm ra con đường
an toàn, nhưng có thể loại trừ một phần trong số đó đối với bọn họ mà
nói tỷ lệ tiếp tục sống cũng lớn hơn nhiều.
- Làm sao bây giờ?
Mê Đồ Hòa Thượng dừng lại. Hắn nhìn mọi người nói:
- Chúng ta dừng lại ở đây, sớm muộn hàn khí nơi này sẽ phá nát thân thể
của chúng ta tiến vào trong thân thể của chúng ta. Đến lúc đó sợ là
chúng ta sẽ phải biến thành những bức tượng băng. Đi về phía trước gần
như là tuyệt lộ. Đi như thế nào cũng chỉ là một con đường chết!
Mê Đồ Hòa Thượng có chút tuyệt vọng.
- Hừ hừ, huyết mạch Yêu tổ hiện tại mau chạy ra đây dẫn đường cho chúng
ta đi. Nếu như cứ tiếp tục chờ ở chỗ này, chúng ta sẽ đều phải chết ở
chỗ này!