Đối với kết quả này Âu Dương có chút thất vọng. Nhưng như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Nếu không thì quá nghịch thiên.
Một nhóm người ngăn chặn ngoài một động yêu nho nhỏ, giống như đang phát
tiết, không ngừng lôi yêu ma ra giết. Nhưng những yêu ma này đối với
bình người thường mà nói rất đáng sợ, đối với đám người Âu Dương lại có
vẻ quá yếu. Không ngừng có yêu ma xuất hiện đụng phải đám người bọn họ
lập tức bị chết.
Âu Dương không tiếp tục kéo cung nữa. Hắn dựa
vào một gốc cây tuyết tùng, vừa loay hoay nghịch Thứ Kiêu Cung trong
tay, vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo. Lúc này hẳn kẻ địch đang rất
sốt ruột. Bởi vì bọn họ có ưu thế, mà kẻ địch nhân cũng có ưu thế. Ưu
thế của bọn họ chính là quá nhiều đầu người.
Một khi đối phương
quyết định muốn bắt bọn họ, như vậy lựa chọn duy nhất bọn họ chính là
tránh chiến. Đối phương có đầy đủ mười hai Huyễn Thuật Sư. Một khi
huyễn thuật mở ra, Âu Dương có Chân Thực Chi Nhãn tất nhiên là không
đáng kể, nhưng đội viên dưới tay hắn không có Chân Thực Chi Nhãn!
Lúc đó cho dù hắn dũng mãnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể nào một mình giết chết mười hai Huyễn Thuật Sư trong nháy mắt chứ? Phải biết rằng
Lục Tiên và Yêu Chiến Sĩ người ta không phải chỉ ăn chay.
Cho nên Âu Dương phân tích một chút. Nếu như bị hai mươi bốn người bao vây,
vậy chỉ sợ kết quả duy nhất của bọn họ chính là bị tiêu diệt toàn đoàn.
- Đội trưởng! Thật sự quá buồn chán! Đây chẳng khác nào tự ngược!
Cuối cùng Lưu Hồng Xương cũng không chịu được trò chơi tự ngược này, hắn đi tới bên cạnh Âu Dương oán giận.
- Buồn chán sao?
Một giọng nữ từ phía xa truyền đến. Cái giọng nói này xuất hiện quá đột
ngột. Cho dù là Âu Dương cũng không kịp phản ứng lại! Tuy nhiên đầu óc
của hắn chỉ thoáng dừng một chút, lập tức trở nên tỉnh táo! Bởi vì trong nháy mắt hắn đã biết giọng nói này là của ai!
- Địch tấn công!
Âu Dương hét lớn một tiếng. Thứ Kiêu Cung trong tay hắn đã hoàn thành yêu
hóa. Cùng lúc đó, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện tám Lục Tiên với
kiếm linh quay xung quanh người! Người dẫn đầu đám Lục Tiên chính là
Trịnh Tú Nhi vừa mở miệng lúc nãy!
- Không thể nào!
Trong
lòng Âu Dương gầm rú! Làm sao Trịnh Tú Nhi có khả năng xuất hiện ở
đây? Hai bên cách nhau 2000 dặm. Vừa nãy bọn họ còn nhìn thấy lệnh bài
hiển thị kẻ địch di chuyển ở bên ngoài 2000 dặm. Tại sao giờ này phút
này Trịnh Tú Nhi đã xuất hiện ở đây được?
- Ha ha ha a... Mưu
kế của Tú Nhi tỷ tỷ thực sự rất hay! Lấy đạo của người trả lại cho
người. Lần này ta xem các ngươi chạy về phía nào!
Một giọng điệu
nương nương vang lên. Sau đó vực tuyết xung quanh Âu Dương nhất thời
tràn ngập yên vụ! Một Huyễn Trận lớn lặng lẽ hình thành trong nháy mắt
bao vây đám người của Đại Vận ở bên trong.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong huyễn trận, các thiên tài Đại Vận đều hoảng hốt lo sợ kêu gào. Bọn họ
không có Chân Thực Chi Nhãn, một khắc khi bị Huyễn Trận bao phủ bọn họ
liền biến thành mắt mù. Tuy rằng Âu Dương có thể dễ dàng nhìn thấu Huyễn Trận, nhưng lúc này đội hữu bị nhốt, một mình hắn là yêu cung thủ ngũ
giai làm sao có thể đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy?
Sơn cùng
thủy tận? Lẽ nào thật sự phải bỏ qua? Âu Dương không cam lòng! Hắn đang
suy nghĩ, rốt cuộc những người này đã dùng phương pháp gì để xuất hiện ở đây?
Phù phù... Tim Âu Dương bỗng nhiên nhảy một cái! Hắn lộ ra một nụ cười khổ! Trong nháy mắt hắn đã rõ tất cả...
Âu Dương bỏ qua một chuyện. Cũng chính vì vậy mới tạo ra cảnh tượng như
ngày hôm nay! Không sai, hắn đã quên Đại Kim! Chính là đám người Đại Kim đã chết.
Người Đại Kim đã chết sạch, nhưng lệnh bài của đám
người Đại Kim bị chôn ở bên đó. Tây Kỳ vẫn có thể phát hiện ra vị trí
của đám người Đại Kim. Trên thực tế vị trí hiện tại của Âu Dương chỉ
cách Đại Kim khoảng 400, 500 dặm mà thôi.
Người của Tây Kỳ và
Hồng Minh vốn cách đám người Âu Dương cách 2000 dặm. Âu Dương căn bản
không sợ bọn chúng dùng thủ đoạn vứt lệnh bài sau đó đánh lén. Dù sao
không còn lệnh bài bọn chúng căn bản không có cách nào tìm kiếm được bọn họ.
Nhưng Tây Kỳ và Hồng Minh lại có thể tìm tới chỗ lệnh bài
của Đại Kim trước sau không di động. Sau đó chờ đợi một giờ, khi lệnh
bài hiển thị vị trí của Đại Kim, bọn họ liền có thể đến đây đánh lén...
- Trăm tính vạn tính vẫn quên tính trí tuệ của ngươi.
Âu Dương biết, thủ đoạn đánh lén ác động như vậy chắc chắn là chủ ý của
Trịnh Tú Nhi. Đây là một nữ tử nếu không nắm chắc sẽ không dễ dàng ra
tay. Hẳn là bọn họ đã suy nghĩ phương pháp này từ trước đây rất lâu.
Trong một giờ này, đám người Âu Dương không di chuyển, chỉ sợ trong một
giờ đó đối phương đã đến sau đó bày ra thiên la địa võng ở xung quanh.
- Là ngươi quá tự tin vào chính mình. Đầu của ngươi rất tốt. Cứ hai giờ nhất định sẽ di động một lần. Đáng tiếc...
Trịnh Tú Nhi mỉm cười. Giờ này phút này dù nhìn nàng thế nào cũng không
giống mới một nữ nhân giết người. Ngược lại giống như đang nói chuyện
phiếm với bạn cũ.
- Các ngươi đã thắng! Tuy nhiên phương pháp
chiến thắng này đối với các ngươi mãi mãi là một loại sỉ nhục. Chúng ta
tuy bại mà vinh!
Âu Dương nói xong lấy ra một lệnh bài bên hông hô lớn:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
Nói xong hắn liền bóp nát lệnh bài trong tay...
Cùng với động tác của Âu Dương chính là mười một đội viên khác. Bọn họ
cũng biết, giờ này phút này nếu tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả đoàn đội ngoại trừ Âu Dương đã hoàn toàn mất phương hướng.
Hơn nữa Huyễn Trận vô cùng khủng bố. Cả mặt đất đều bị đóng kín. Cho dù
bọn họ muốn chui xuống đất rời đi cũng không có khả năng. Tuy rằng hiện
tại không còn chưa đầy một tháng. Hơn nữa lựa chọn dùng loại phương thức bóp nát lệnh bài đi ra ngoài sẽ bị phán định là thất bại. Nhưng bọn họ
không có cơ hội lựa chọn.
- Ha ha ha ha! Âu Dương quả nhiên là Âu Dương. giết chóc quyết đoán, từ bỏ cũng quả đoán!
Nhìn Âu Dương bóp nát lệnh bài, trong mắt Trịnh Tú Nhi lộ sát khí, giọng nói đầy bi ai:
- Đáng tiếc, nhưng đáng tiếc Huyễn Trận phong thiên tỏa địa chính là do
tất cả Huyễn Thuật Sư chúng ta toàn lực bố trí. Ngoại trừ Âu Dương ngươi có thể đi ra ngoài. Những người khác... Ha ha...
Nghe Trịnh Tú
Nhi nói vậy, đám người Đại Vận một đều thay đổi sắc mặt. Giờ này phút
này, bản thân bọn họ ở trong huyễn trận, bóp nát lệnh bài cũng không thể thoát khỏi. Dưới tình huống này gần như là sơn cùng thủy tận.
- Đội trưởng, đừng để ý tới chúng ta, ngươi đi trước đi!
Tiêu Vân Cận biết, giờ này phút này chỉ sợ ngoại trừ Âu Dương ra, những người khác thật sự không đi được.
- Đúng vậy đội trưởng, một mình ngươi đã có thể giết sạch đám con rùa này. Có cơ hội hãy giúp chúng ta báo thù!
Lưu Hồng Xương cũng mở miệng nói. Sau khi hai người mở miệng, những đội
viên khác cũng theo bắt đầu la lên bảo Âu Dương rời khỏi.
- Rời khỏi?
Nếu quả thật có thể đi, Âu Dương nhất định sẽ rời khỏi! Dù sao hiện tại lưu lại cho dù có thể giết được mấy người nhưng chắc chắn vẫn phải chết.
Vậy không bằng thoát khỏi vòng vây sau đó sẽ tính cách sau.