Mê Đồ Hòa Thượng thậm chí muốn dùng Bát Phật Xá Lợi để trao đổi
với cái la bàn âm dương kia. Nhưng sau khi chân chính nhìn thấy la bàn
âm dương, hiểu được cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy, hắn mới biết đồ chơi này chính là chó má như vậy!
- Ngươi, các ngươi...
Cốc Thanh Vũ vô cùng tức giận. Nhưng hắn lại không thể phản bác được lời
nào. Theo lý thuyết, la bàn âm dương cao cấp hơn Bát Phật Xá Lợi một
chút. Nhưng tại sao trong địa ngục, Bát Phật Xá Lợi vẫn có thể không
ngừng tản mát ra nhiều tia Phật khí. Trong lúc đó bản thân la bàn âm
dương đừng nói là toả ra khí tức, nó gần như là sắt vụn.
- Bên trái! Ở bên trái.
Cuối cùng vẫn là quan tâm chiến ý của Âu Dương phát hiện ra thông đạo đi tới tầng sáu. Sau đó hắn không để ý tới Tử Linh ở khắp hang cùng ngõ hẻm.
Hắn dẫn theo mọi người dưới sự mở đường của Tu La Vương bắt đầu tiến về
phía tầng thứ sáu.
- Không nên đi tiếp nữa. Có thể các ngươi đang đi tới một con đường tử vong.
Một giọng nói từ trong không trung truyền tới. Tại địa phương quỷ dị như
vậy, âm thanh này mang theo sự run rẩy, âm còn kéo dài ra, dù thế nào
cũng không giống với quỷ tốt!
- Ta đã đi trên con đường tử vong cả trăm lần, ngàn lần. Nhưng mỗi lần đều là người khác chết.
Âu Dương quay về phía không trung khinh thường đáp lại. Sau đó hắn lại dẫn dắt mọi người tiến vào trong tầng thứ sáu...
Sau khi mọi người biến mất sau cửa tầng thứ sáu, ba lão già liền xuất hiện ở cửa thông đạo tầng thứ sáu. Trong mắt ba lão già này đầy vẻ bi ai.
- Cần gì chứ! Đây căn bản là một con đường chết thôi.
Lão giả trên người mặt áo bào màu tím bất đắc dĩ lắc đầu.
- Thời đại lớn lần này khác với tất cả mọi lần. Chúng ta đối với những
cường giả hô mưa gọi gió rung chuyển đất trời này thật sự chẳng là cái
thá gì!
Lão giả mặc áo bào xanh đứng ở giữa mở miệng.
Lão giả cuối cùng đứng bên phải nói:
- Quên đi. Có lẽ đây chính là số mệnh. Chúng ta có thể chỉ có thể làm người chứng kiến tất cả những điều này mà thôi...
Đám người Âu Dương một đường xuyên qua tầng thứ sáu, tầng thứ bảy. Đám
người Âu Dương cũng không có bị điều gì ngăn cản. Có Tu La Vương mở
đường cho bọn họ, địa ngục đối với đám người Âu Dương mà nói như dường
như chỉ là một căn phòng khủng bố. Tuy rằng có thể nhìn thấy được rất
nhiều thứ khiến người ta sợ hãi, nhưng điều này cũng tôi luyện tâm tính
cho mọi người.
- Thật ra đây là một chỗ tốt để tu tâm!
Cốc Thanh Vũ dần dần phát hiện ra điều này. Cùng nhau đi tới, tuy rằng
trong lòng đầy sợ hãi, nhưng sau khi sợ hãi năng lực chịu đựng của mình
cũng trở nên cường đại hơn.
Không phải mỗi người đều giống như Âu Dương, có thể đối mặt với thây chất thành núi, máu chảy thành sông mà
chỉ hơi biến sắc. Lúc trước đối mặt với núi thây, biển máu của Chiến
tộc, đối mặt với khả năng tồn tại sự nguyền rủa này, Âu Dương vẫn không
có biểu hiện sợ sệt quá mức. Đây chủ yếu bởi vì Âu Dương biết, nếu như
chất đống số người mình đã giết chết lại cùng một chỗ, chỉ sợ đủ để tạo
thành núi thây, sông máu.
Không nói chuyện khác, chỉ nói việc hồn tộc. Hồn tộc chết trong tay Âu Dương có thể tính hết sao? Hơn nữa những người của hồn tộc đều là cường giả. Nhiều cường giả của hồn tộc đều ngã xuống vì Âu Dương. Lúc này Âu Dương còn sợ gì những oan hồn đáng chết
kia??
- Nghe đồn chó ba đầu là thần thú, rất khó đối phó. Không
biết tại sao canh giữ tầng thứ mười này lại là chó ba đầu? Lẽ ra chó ba
đầu phải ở phía dưới mới đúng.
Mê Đồ Hòa Thượng cũng biết một vài bí mật.
- Không biết. Nhưng lẽ nào các ngươi còn chưa phát hiện ra sao? Từ khi
chúng ta đi tới thông đạo của tầng thứ mười, cảm giác đáng sợ kia dường
đã liền biến mất. Nơi này, phải... Nơi này giống như có một thứ... Một
thứ...
Yên Hồng không nói ra được là cảm giác gì nữa!
- Thần thánh!
Mê Đồ Hòa Thượng mở miệng nói:
- Dường như tại phật đảo, khi đối mặt với vạn phật cũng có cảm giác thần thánh như vậy!
- Đúng đúng đúng! Chính là loại cảm giác này. Nơi này vô cùng thần thánh. Nơi này giống như không phải là địa ngục. Ngược lại giống như những
thần điện kia!
Yên Hồng cũng xác định đúng là loại cảm giác này.
Tuy nhiên loại cảm giác này lại khiến người ta cảm thấy cổ quái nhất.
Trong địa ngục không ngờ lại có cảm giác thần thánh? Đây là ý gì?
- Ta để Tu La Vương lại cho các ngươi lưu. Các ngươi không nên đi tiếp nữa. Để một mình ta đi vào thôi!
Âu Dương biết việc này trái với lẽ thường, chắc hẳn có vấn đề. Nơi này
thực sự quá khác thường. Âu Dương không muốn để tất cả mọi người theo
mình xuống đó mạo hiểm. Hắn tiếp tục nói:.
- Tu La Vương có thể
bảo hộ các ngươi trong thời gian một ngày. Nhớ kỹ, nếu như sau nửa ngày
ta vẫn chưa trở về, các ngươi lập tức trở về! Hãy trở lại thuyền. Tuy
rằng Tu La Vương này không thể đánh lại Quỷ Vương, nhưng chí ít có thể
bảo vệ mấy người.
- Chuyện này... Như vậy sao được? Đã cùng nhau đi tới đây, chúng ta làm sao có thể dừng lại ở đây được!
Cốc Thanh Vũ không đồng ý. Mọi người từ khi mới bước vào mộ của Yêu tổ,
trong lòng đều có quỷ. Nhưng đến bây giờ đã là đồng sinh cộng tử. Đó
chính là một loại thăng hoa. Su khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mặc
dù mọi người đều không nói gì, nhưng mọi người đã không tự chủ xem Âu
Dương là người dẫn đầu, xem những người khác là chiến hữu của mình. Bây
giờ Âu Dương muốn cho mọi người bỏ Âu Dương lại để rời đi. Điều này hiển nhiên là không thể nào.
- Đừng nói nhảm. Phía dưới này nhất định có bí mật gì động trời. Mọi người hẳn đều hiểu rõ, ta có hỏa diễm linh
hồn trong người. Vào thời khắc mấu chốt ta vẫn có thể chạy trốn. Nhưng
tất cả mọi người cùng đi sẽ không làm được như vậy.
Khi Âu Dương
nói tới hỏa diễm linh hồn, hắn bỗng nhiên trợn tròn hai mắt. Chỉ thấy
lúc này trong tay Sở Yên Nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm huyết sắc
đang nhẹ nhàng bốc lên.
- Hỏa diễm linh hồn!
Cảnh tượng
như vậy khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Không ai từng
nghĩ thánh nữ Yêu tộc Sở Yên Nhiên cũng có hỏa diễm linh hồn!
Nhưng khi tất cả mọi người đang kinh ngạc, Sở Yên Nhiên lại đỏ mặt nói:
- Đây, đây không phải là của ta...,.
- Không phải của ngươi? Hỏa diễm linh hồn không phải của ngươi ngươi làm sao cầm được!
Rõ ràng, không có ai tin tưởng lời nói của Sở Yên Nhiên. Nói đùa, hỏa diễm linh hồn không phải là của nàng, sao nó có thể thiêu đốt trong tay
nàng? Nếu như thật sự không phải là cyả nàng. Chỉ sợ trong chốc lát hỏa
diễm linh hồn có thể thiêu đốt Sở Yên Nhiên thành tro bụi.
- Thật không phải là của ta. Tuy nhiên nhờ có tình cổ, ta có thể mượn một chút lực lượng trên người phu quân thôi...
Sở Yên Nhiên tiếp tục giải thích. Vừa nghe Âu Dương liền biến sắc! Trong
nháy mắt khi hỏa diễm linh hồn này xuất hiện, hắn đã hiểu rõ, hẳn hỏa
diễm linh hồn này là của mình. Nhưng tại sao người khác lại có thể sử
dụng được hỏa diễm linh hồn của mình?