Mê Hồn hải, Âu Dương cảm nhận gió biển thổi qua, trong lòng Âu Dương
cũng thả lỏng đi rất nhiều, kỳ thực rời khỏi thế giới này Âu Dương vẫn
còn có chút không muốn, dù sao có nhiều bằng hữu huynh đệ như vậy còn
đó, lúc trước bản thân tới nơi này đã mang theo rất nhiều huynh đệ bằng
hữu cùng bước vào, mà hôm nay bản thân lại một mình rời đi, huynh đệ
muốn gặp lại đã là sự tình không biết bao nhiêu năm sau.
Nhưng Âu Dương cũng không phải là loại người yếu đuối, cho dù thế nào đi nữa, hắm biết mình cũng vẫn phải rời đi.
- Cuối cùng cũng phải kéo ngươi từ dưới đó lên rồi!
Âu Dương dứng ở trên mặt biển, khi bản thân lần đầu tiên phát hiện ra nó,
vẫn còn bị kẻ khác truy đuổi như chó nhà có tang, khi đó bản thân đã
nghĩ nếu như có nó làm hậu thuẫn, bản thân cũng sẽ không thê thảm như
vậy.
sau nhiều năm như vậy, hiện giờ mình đã vô địch thiên hạ, tứ phương ý chí tề tụ, phi tiên lực cũng đã tràn ngập trong thân thể, mãi
tới hôm nay mình mới đến nơi này, mới để cho nó một lần nữa hiển hiện ở
trước mặt mọi người!
Hai tay Âu Dương hướng về phía mặt biển nhẹ
nhàng huy động, mặt biển không ngờ dưới sự huy động hai tay của Âu Dương liền từ từ tách ra! Tiếp theo chính là một tiếng động vang vọng ngàn
dặm.
Một tòa thành trì khổng lồ từ thời viễn cổ đã được vô số
cường giả ghi khắc, cũng chính là ác mộng của vô số cường giả chậm rãi
từ bên trong biển rộng hiện ra.
Đây chính là Phong Bạo Thành! Tòa thành trì đã từng thuộc về Triệu Cương! Tòa thành trì đã là bóng ma đè
nặng trong lòng vô số ngươi! Tòa thành trì mai táng vô số thi thể cường
giả thời viễn cổ!
Trải qua mấy vạn năm, tòa thành trì này rốt
cuộc cũng có ngày được trồi lên khỏi mặt nước, từ hôm nay trở đi, nó đã
thuộc về Âu Dương, thuộc về một nhân vật cấp truyền thuyết hoàn toàn
mới.
Nhìn theo tòa thành trì chậm rãi hiện ra từ bên trong Mê Hồn hải, trong mắt Âu Dương tràn ngập tự tin nói:
- Ta sẽ không làm mất đi danh tiếng của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi tới một
thế giới càng cao hơn, khiến cho người ở trong thế giới kia đều phải nhớ kỹ tên ngươi.
…
Phong Bạo Thành bị Âu Dương lôi từ dưới
biển lên, nhưng vào lúc này Phong Bạo Thành vẫn là một tòa tử thành,
muốn Phong Bạo Thành lần thứ hai khôi phục lại diện mạo thời viễn cổ,
bắt buộc Âu Dương phải lấy thần sư chi lực tu bổ sự tổn thất cho Phong
Bạo Thành!
- Để cho ta thấy sự khủng bố của ngươi đi!
Vô
số phù văn bay ra từ người Âu Dương, cả bầu trời hôm nay đều bị kim sắc
phù văn làm nổi bật trở thành một màu vàng, phù văn phảng phất như vô số hành tinh chuyển động, mà cùng với sự chuyển động của phù văn, cả tòa
Phong Bạo Thành cũng tỏa ra đủ loại sắc quang...
Thành tường bị
tổn hại bắt đầu dần dần khôi phục, lưu quang bắt đầu lưu chuyển trên
Phong Bạo Thành, trung tâm tòa thành có bức tượng thuộc về Triệu Cương
kia cũng bắt đầu dần dần khôi phục thành Triệu Cương khí phách khắp
thiên hạ.
Âu Dương nhìn trung tâm tòa thành bản thân năm đó phát
hiện ra tinh thể hoàng sắc, hắn biết muốn Phong Bạo Thành khôi phục sự
huy hoàng năm đó, tinh thể này mới là then chốt. Tinh thể này là trái
tim Phong Bạo Thành, khi trái tim được kích hoạt, chính là lúc Phong Bạo Thành lộ ra vẻ dữ tợn.
Chớp mắt Âu Dương đã đến trung tâm Phong
Bạo Thành, chỉ thấy hai tay Âu Dương lúc này đang cầm hoàng sắc tinh thể kia, toàn thân thiên cơ lực dường như điên cuồng trút vào hướng phía
hoàng sắc tinh thể.
Cùng với vô số thiên cơ lực rót vào, tinh thể rốt cuộc dần hiện ra một tia hào quang, mà cùng với hào quang xuất
hiện, đại lượng tiên linh chi lực từ trên người Âu Dương tản ra, tiên
linh chi lực không phải là biến mất, mà là một số bị chuyển hóa đưa tiên linh chi lực tiến vào hoàng sắc tinh thể.
- Phốc phốc phốc phốc...
Theo lực lượng rót vào, tai Âu Dương nghe thấy một trận âm thanh như trái
tim đang đập, mà cùng với tinh thể này đập không ngừng, Âu Dương biết
bản thân sắp đưa Phong Bạo Thành sống lại một lần nữa.
-Thành
viễn cổ mai táng nghìn vạn năm, từ hôm nay ngươi sẽ thuộc về Âu Dương
ta! Để chúng ta cùng lang bạt đến tân thế giới kia đi!
Âu Dương
gào to một tiếng, khối tinh thể trôi nổi, bay đến trong tay Triệu Cương, cả tòa thành bay lên cùng tinh thể cũng tản ra ánh sáng chói chang
giống như mặt trời.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, vào giờ
khắc này Âu Dương rốt cục hiểu tại sao tòa thành này lại gọi là Phong
Bạo Thành. Xung quanh cả tòa thành lúc này là những gió bão mây mù cực
lớn cư nhiên ở dưới thành biến thành tòa thành trôi nổi trên bờ biển.
Coi gió bão làm lực tiến lên, dẫn tiếng sấm bốn phương tám hướng, tòa thành này tại thời viễn cổ khiến vô số cường giả nghe tin đã sợ mất mật Phong Bạo Thành chính là thần kỳ như thế, mà mấy vạn năm sau, Âu Dương lại
một lần nữa khôi phục lại tòa thành này.
- Đi!
Âu Dương
chỉ phương hướng Vạn Tiên Sơn, tòa thành phương viên vài trăm dặm không
ngơ lại bị gió bão lôi đi như vậy bay về hướng kia..
Thành trì
phương viên vài trăm dặm! Ngay cả cách xa vài trăm dặm mọi người từ xa
đều có thể nhìn thấy tòa thành lớn che khuất cả vùng trời, hơn nữa gió
bão đủ để che lấp mặt trời chói chang nếu như chỉ nói phong cách trình
độ, phong bạo thành tuyệt đối không gì so sánh được.