- Âu Dương, ngươi là trẻ mồ côi, có thể đi tới hôm nay không dễ dàng. Nếu ngươi từ bỏ vậy sau này ngươi sẽ sống như thế nào?
Lưu Khải Hàng phát hiện ông không thể dùng nóng nảy hù dọa người khác thì
sử dụng chiêu dụ dỗ. Nhiều năm qua Lưu Khải Hàng chỉ quan tâm mỗi mình
Âu Dương.
Ầm!
Ngay lúc Âu Dương định nói gì với Lưu Khải
Hàng thì bên ngoài bỗng vang tiếng ồn ào. Một học sinh đẩy mạnh cửa
phòng làm việc ra.
- Đầu óc bị gì vậy? Tại sao không biết gõ cửa trước khi vào hả?
Lưu Khải Hàng đang bực mình. Chợt thấy có học sinh bỗng nhiên xông vào thì
nổi giận đập bàn, hù dọa khiến học sinh đó suýt té xuống đất.
- Huấn...huấn...huấn...huấn...huấn...huấ n...
Học sinh hồi hộp qua gọi 'huấn' nửa ngày mà không nói tiếp được hai chữ 'luyện viên'.
- Huấn cái quái gì, có gì nói mau!
Lưu Khải Hàng bực mình ngồi phịch xuống, mắt bất giác liếc nhìn lá thư xin nghỉ học, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Nói thật ra Lưu Khải Hàng đến đây có liên quan rất lớn đến Âu Dương. Lúc
trước khi Âu Dương tiến vào trường thể dục Tương Thành thì thành tích
khoa văn rất tệ hại. Lúc đó Lưu Khải Hàng mới vào trường, hét to bị lừa, không có hạt giống nào tốt. Đúng lúc đó Lưu Khải Hàng gặp được hắn.
Khi đó Âu Dương không giỏi bắn tên nhưng sau nhiều lần va vấp cuối cùng
tiễn thuật thiên phú của hắn bùng nổ. Chính vì lần đó khiến Lưu Khải
Hàng khẳng định đây là hạt giống tương lai có cơ hội leo lên thần đàn!
Chính bởi vì Âu Dương mà Lưu Khải Hàng xin cho con gái từ nhỏ của mình
đang huấn luyện ở đội thể thao của tỉnh điều đến trường thể thao Tương
Thành, luyện tập cùng hắn.
Thiên phú gần như biến thái của con
gái so với Âu Dương hoàn toàn biến thái thì đúng là không đáng một xu.
Người bình thường mới học đừng nói là trúng bia, phải học tư thế rất
lâu. Nhưng Âu Dương bắn ra mũi tên thứ nhất xong, tới tên thứ hai đã
trúng bia bắn. Sau đó mười tên sẽ có một mũi trúng hồng tâm.
Lúc
đó Lưu Khải Hàng cho rằng đây là vì hắn may mắn. Nhưng sau mười tên qua
đi Âu Dương bắn mỗi một mũi tên đều trúng chính giữa. Trong mười tên có
ít nhất hai, ba mũi trúng hồng tâm.
Tiếp theo hắn được huấn luyện nghiêm ngặt sau ba tháng, Lưu Khải Hàng mang theo Âu Dương có thể nói
là yêu nghiệt lần đầu tiên bước lên sân thi đấu. Một trận chiến liền nổi danh! Thật sự là một trận chiến nổi danh! Có thể nói Âu Dương đi đến
hôm nay, Lưu Khải Hàng đã bỏ ra không ít công sức.
Học sinh nói:
- Huấn luyện viên, Vương Khánh thuộc đội tỉnh đến bên này so đấu. Hắn tới trường ta khiêu khích đội cung. Bây giờ tất cả đội viên của chúng ta
đều đã thua.
Học sinh này liếc nhìn Âu Dương. Thật ra gã muốn tìm Âu Dương. Nghe nói hắn ở đây nên mới bất đắc dĩ chạy tới.
- Vương Khánh? Hắn có cần mặt mũi nữa không? Năm nay hắn đã hai mươi hai
tuổi. Sang năm sắp tham gia đội quốc gia. Âu Dương mới hết bệnh nặng.
Lúc này sao có thể là đối thủ của hắn?
Lưu Khải Hàng rất yêu quý
đệ tử của mình. Ông biết Âu Dương duệ khí như đao. Ông không muốn khiến
thanh đao này có lỗ hổng. Tuy nói bảo kiếm là rèn luyện từ mưa gió,
nhưng Lưu Khải Hàng muốn bồi dưỡng ra kiện tướng cả đời bất bại.
- Vương Khánh.
Thật tình thì Âu Dương không nhớ Vương Khánh là ai. Dù gì đã qua nhiều năm, hắn không có khả năng nhớ rõ chó mèo.
Lưu Khải Hàng liếc mắt nhìn lá thư xin nghỉ học trên bàn, nói với Âu Dương:
- Ngươi đi về nghỉ ngơi vài ngày. Chuyện này ta sẽ tìm ngươi bàn lại.
Âu Dương nói:
- Không cần, huấn luyện viên Lưu. Ta chuẩn bị rời đi. Trước khi đi hãy để ta làm đệ tử trường thể thao Tương Thành, chiến đấu vì trường lần cuối!
Âu Dương tiện tay cầm một cây trường cung đặt ở bên cạnh Lưu Khải Hàng
lên. Nắm cung trong tay đương nhiên không có xúc cảm tốt như cầm thánh
khí Thứ Kiêu cung. Tuy nhiên để đối phó với mấy con chó meo thì Âu Dương tùy tiện dùng đồng nát cũng đủ để giải quyết.
Nhìn Âu Dương cứng đầu đi ra ngoài, Lưu Khải Hàng hét lên:
- Nếu bị thua thì ngươi phải ở lại!
- Được, nhưng phải khiến thầy thất vọng rồi!
Âu Dương giơ cao trường cung, một tay bắn dây cung. Nghe tiếng dây cung phát ra ong ong, khóe môi hắn cong lên.
Bạn học đi theo Âu Dương tức giận nói:
- Vương Khánh đó đến gây chuyện. Ngươi không biết hắn vênh váo cỡ nào
đâu. Biết ngươi mới bị thương mà giờ còn chạy tới khiêu khích. Nếu ngươi không bị thương thì tạp chủng đó có hàng tá lá gan cũng tuyệt đối không dám tới!
- Con báo chỉ có thể nhân dịp cọp bệnh mới dám ló mặt giả mạo vua của muôn thú.
Âu Dương không nhớ được Vương Khánh là người thế nào.
Lại nói nữa, Vương Khánh là người thế nào thì có liên quan gì tới hắn? Chữ
thần trong Thần Tiễn là nói chơi sao? Cho rằng trăm năm này Âu Dương
sống uổng sao?
Lưu Khải Hàng theo sau lưng Âu Dương. Ông có cảm
giác bất an. Mặc dù lúc trước Âu Dương đã hai lần biểu diễn thiện xạ
nhưng biểu diễn khác hẳn với so đấu chính thức. Lưu Khải Hàng không cho
rằng hắn mới hết bệnh, không huấn luyện hồi phục lại có thể thắng được
Vương Khánh nổi tiếng nhất trong đội tỉnh.
- Ái chà chà. Nhìn kìa nhìn kìa, đấy chẳng phải là thiên tài trường thể thao Tương Thành đã bị xe tải tông chết sao?
Đám đội viên đội tỉnh của Vương Khánh nghe thấy những lời này liền cười rộ lên.
Một thanh niên tiễn thủ cầm trường cung trong tay nhìn Âu Dương, ăn nói gai góc giống như đang ghen ăn tức ở:
- Cũng đúng. Nghe đồn huấn luyện viên Lưu Khải Hàng che chở muốn đề cử hắn sang năm tham gia Olympic!
Vương Khánh rốt cuộc lên tiếng:
- Một con mèo bệnh như hắn mà cũng muốn tham gia Olympic sao? Trừ phi trong nước không có ai!
Vương Khánh có khuôn mặt hấp dẫn nhiều người, nhưng ánh mắt tên này lộ vẻ âm
hiểm. Tuy nhiên sự âm hiểm của gã sao có thể sánh bằng mấy con cáo già
Âu Dương từng nhìn thấy ở Tiên Giới.
- Âu Dương!!!
Thấy Âu Dương xuất hiện, một đám người vây quanh. Âu Dương ở trường thể thao
Tương Thành không chỉ nổi tiếng về tiễn thuật vô song, hắn còn rất được
yêu mến. Hắn chưa từng gây gỗ với ai. Trên cơ bản ngoại trừ một số tên
hâm mộ ghen ghét ra thì người trong Tương Thành ai cũng khâm phục, yêu
mến Âu Dương.
Một trẻ mồ côi có thể từng bước một đi đến hôm nay
rất khó khăn. Trong xã hội hiện đại bắn cung là một môn vận động dành
cho già giàu. Dân chúng bình thường rất ít người chạm tới được.
- Họ thật quá đáng!
Lưu Tĩnh thấy Âu Dương xuất hiện thì cũng chạy tới. Nhưng nàng đã thiếu vài phần thân thiết như trước kia.
Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, hỏi:
- Ngươi cũng thua?
Tiễn thuật của Lưu Tĩnh không bình thường. Ngay cả nàng cũng thua, xem ra Vương Khánh này cũng có chút bản lĩnh.
Lưu Tĩnh tức giận nói:
- Ừm, thua hắn một vòng.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Ta lấy lại cho ngươi.
Âu Dương nói với Vương Khánh:
- Anh bạn này, ta mới khỏi bệnh nặng, chúng ta chơi bia cố định đi.
Âu Dương thốt ra lời này dẫn đến những tiếng cười rầm trời. Nên biết bia
cố định là người mới hoặc so đấu mới dùng. Cao thủ chân chính quyết đấu
đều là bia di động.
Ánh mắt Vương Khánh khinh thường, nói:
- Ta cứ tưởng thiên tài thì giỏi lắm. Hóa ra vẫn còn chơi bia cố định. Không sao, ta chơi với ngươi!