Yêu Cung

Chương 846: Chương 846: Ta đang ở đâu?




Mà tất cả mọi việc lại giống như suy đoán của Chiến Vương. Hắn thật sự không trở về. Chiến tộc bị thế nhân thóa mạ trốn trong thung lũng này không người biết tới này, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi hi vọng xuất hiện!

Trong tinh không, dưới những vì sao vô tận, một sinh vật giống như một đứa trẻ mới sinh bồng bềnh trong ngân hà. Thân thể của hắn không ngừng tản mát ra từng đợt hào quang còn chói mắt hơn cả những vì sao xung quanh.

Đây chính là Âu Dương dục hỏa trùng sinh. Lúc này Âu Dương vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Tuy nhiên thân thể hắn đã được tái tạo. Tiếp theo chính là hoàn toàn dung hợp. Chỉ cần linh hồn và chân thân hoàn toàn dung hợp, Âu Dương sẽ thật sự biến thành một vương giả!

- Ta đang ở đâu?

Bỗng nhiên, Âu Dương giống như khôi phục ý chí. Tuy nhiên tuy rằng ý chí hồi phục, nhưng thân thể của hắn lại không thể nào di chuyển. Hắn thậm chí không có cách nào mở mắt, chỉ có thể cô đơn trong bóng tối vô tận này.

- Đây chính là sống lại sao?

Âu Dương đã nhớ ra. Mình dục hỏa trùng sinh, bây giờ hẳn đang tái tạo thân thể. Tái tạo thân thể cần trăm năm. Bây giờ còn chưa đủ trăm năm, hắn không cách nào khống chế được thân thể mới của mình.

- Không thể lãng phí trăm năm này được. Trong thời gian này nhất định phải cố gắng tìm hiểu phương pháp thánh chiến...

Âu Dương nghĩ xong lại rơi vào trong yên lặng. Âu Dương tu luyện chính là bất tử chiến ý. Hắn đã từng nỗ lực rất lâu vẫn không thể tu luyện được bất tử chiến ý. Đúng vào lúc này rốt cuộc Âu Dương đã bắt đầu tu luyện được chiến ý kia. Phương pháp chiến đấu bất tử chiến ý kia bắt đầu cuồn cuộn vô tận tiến vào trong đầu Âu Dương...

Sau khi năm đại cường giả đánh một trận xong, Hải Ngoại Thiên Đảo đã bị hủy hoại. Tiên đảo vốn cực kỳ mỹ lệ sau trận chiến ấy bị phá thành mảnh nhỏ. Khắp nơi trong hải ngoại thời không đều bị sụp đổ. Nếu như không phải là cường giả tuyệt đỉnh, ở chỗ này đi lại lung tung, rất có khả năng sẽ vĩnh viễn lạc lối trong không gian sụp đổ vĩnh viễn cũng không có cách nào đi ra.

Tây Bắc, một nam tử mặc hồng y dẫn theo một nữ tử đi dưới biển mai. Trên mặt nữ tử mang theo một sưh suy tư u buồn. Trên mặt nam tử luôn lộ một nụ cười mỉm.

- Uyển Như, có lẽ những lời tỷ nói sẽ biến thành sự thật. Chiến Vương được gọi là không thể chiến thắng cuối cùng vẫn phải chết trong tay của chúng ta. Bây giờ khắp nơi đang suy đoán, Chiến tộc ẩn cư có liên quan gì với Âu Dương hay không. Chiến Vương bỏ mình, Âu Dương là Tịnh Kiên Vương nhất định sẽ đứng lên nhận lấy tất cả trọng trách của Chiến tộc. Tin tưởng rằng không bao lâu nữa Chiến tộc nhất định sẽ lại đến thế gian. Nhưng đáng tiếc, Âu Dương không bằng Chiến Vương. Một khi Âu Dương xuất hiện, chỉ sợ đến lúc đó bao vây tấn công hắn không phải là bốn người. Đến lúc đó chỉ sợ cho dù là Ngụy Bỉnh Dập cũng sẽ ra tay. Nếu như toàn thiên hạ đều muốn giết hắn, cho dù hắn là Tịnh Kiên Vương cũng chỉ có thể là một con đường chết!

Trong mắt Trầm Điễn mang theo một sự tự tin.

- Ngươi không phải là hắn, ngươi làm sao có thể hiểu được hắn!

Lý Uyển Như bỗng nhiên nói ra lời ấy.

Khi nói ra những lời đó, bản thân Lý Uyển Như cũng rơi vào trong trầm tư. Giống như nàng đang nói với chính mình, ngươi không phải hắn, ngươi lại làm sao biết hắn suy nghĩ thế nào?

Cho dù là Lý Uyển Như đã từng sớm sớm chiều chiều chung sống với Âu Dương hơn bốn mươi năm cũng không biết trong lòng nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!

Có lúc hắn giống như vì sao sao trên cửu thiên cực kỳ chói mắt, dường như phải chiếu sáng cả một thời đại. Có lúc lại trốn trong bóng tối không muốn hiện thân.

Bây giờ Chiến Vương bỏ mình, Lý Uyển Như chợt phát hiện sự tự tin của mình đối với Âu Dương dường như chưa từng mãnh liệt như vậy. Đó cũng không phải bởi vì Âu Dương không tồn tại, mà bởi vì thủ đoạn của kẻ trốn phía sau hậu trường kia quá cường đại.

Ngay cả Chiến Vương cũng đã chết ở hải ngoại. Nếu như Âu Dương xuất hiện, có phải hắn sẽ đi theo con đường của Chiến Vương hay không?

Lý Uyển Như không dám tiếp tục suy nghĩ. Nàng rất khó tưởng tượng được nếu như sẽ có một ngày mình nhận được tin Âu Dương qua đời, bản thân nàng sẽ như thế nào!

- Uyển Như! Nàng nguyện ý gả cho ta không?

Bỗng nhiên, Trầm Điễn nói ra lời ấy. Từ trong ánh mắt của Trầm Điễn, nàng có thể nhìn ra Trầm Điễn không phải đang nói đùa.

- Nếu như chỉ cưới được thân thể của ta, ngươi cũng nguyện ý sao?

Lý Uyển Như xoay người lại hỏi như vậy.

- Lẽ nào trái tim nàng vĩnh viễn đóng chặt sao?

Hai ánh mắt Trầm Điễn chăm chú nhìn Lý Uyển Như.

- Nếu như ngươi chịu từ bỏ thời đại lớn, có lẽ sẽ có một ngày trái tim ta mở ra vì ngươi...

Một câu nói giống như mang theo ý tứ sâu xa từ trong miệng Lý Uyển Như nói ra. Trầm Điễn khẽ mỉm cười, đi theo phía sau Lý Uyển Như. Hai người lặng lẽ không nói gì...

Sau khi Chiến Vương chết, đại chiến khắp nơi trong tưởng tượng của mọi người lại không hề xuất hiện. Trái lại thế giới tiến vào một giai đoạn cực kỳ bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến người ta cảm thấy dường như không chân thực.

Nhưng sự bình yên tưởng chừng không thực này trước sau lại vẫn kéo dài, giống như chờ đợi một người nào đó tới đổ thêm dầu vào lửa, chờ đợi một ngọn đuốc nho nhỏ đốt sợi dây dẫn vô hình khiến tất cả nổ tung.

Trong lúc đó, thế lực nhỏ khắp nơi thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài xung đột nho nhỏ. Hôm nay một nhóm người của Ma tộc vọt tới Tiên giới giết người. Ngày mai Tiên giới chạy đến Hải tộc cướp bảo. Ngày kia Yêu tộc như thế nào đó! Dù sao đi nữa tất cả đều là những chuyện chẳng đâu vào đâu.

Người sống trong thời đại lớn dù sao cũng đều kỳ quái. Mỗi một cường giả cũng không quá vui mừng trước những lời khen trong thời đại lớn. Bởi vì sau mỗi lần thời đại lớn xuất hiện, luôn có rất nhiều cường giả ngã xuống.

Nhưng con người lại là một loại động vật rất kỳ quái. Rõ ràng không thích nhưng vẫn nhất định ngóng trông có chuyện xảy ra.

- Các ngươi nói có phải đám vương bát Chiến tộc kia thật sự bỏ trốn rồi không?

Trong một tửu điếm, một đám gia hỏa không tính là cường giả sau khi cơm nước no nê, không ngờ lại nhảm chán bắt đầu nghị luận. Nếu như không phải Chiến Vương bị giết, có lẽ có cho những gia hoả này thêm mấy lá gan, bọn họ cũng tuyệt đối không dám gọi Chiến tộc như vậy.

- Từ xưa đến nay Chiến tộc đều là chủng tộc cường hãn nhất. Bọn họ cũng không có quá nhiều người. Nhưng không nghi ngờ chút nào, mỗi người trong số bọn họ đều là tu luyện giả cường đại. Nếu như Chiến tộc thật sự xuất thế, cho dù cường giả thiên hạ cùng chống cự cũng phải tử thương nặng nề!

Một lão đầu ngồi ở chỗ đó vừa uống rượu vừa thở dài.

- Cốc tiên sinh!

Có người nhận ra lão đầu này là ai. Lão đầu này chính là Cốc Thanh Vũ. Cốc Thanh Vũ đã gia nhập phe của Nghi Quân. Bởi vì hắn tu luyện đạo thuật thượng cổ, có thể hiểu được một vài chuyyên trước đây, nên địa vị của Cốc Thanh Vũ tại Tiên giới càng lên cao. Rất nhiều người cũng bởi vì địa vị của Cốc Thanh Vũ mà thi nhau tới kết giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.