Mộng Hi thấy trong mắt mẫu thân hiền hòa, lòng ấm áp. Mặc dù mỗi ngày Mộng Hi sống rất mệt mỏi, nhưng khi nàng nhớ đến phải chống đỡ cả gia đình này thì nàng sẽ cắn răng tiếp tục chịu đựng.
- Mẫu thân, ta không có việc gì...
Mộng Hi cười với mẫu thân, mặc dù nụ cười này rất gượng gạo.
- Hài tử, ngươi quá ngốc, hắn là người đàn ông tựa như trăng trong trời đêm, dù ngươi có lóe sáng thế nào thì vẫn chỉ có thể là một ngôi sao bên trăng sáng.
Mẫu thân của Mộng Hi nói xong những lời này thì xoay người ra khỏi phòng nàng, bà biết lúc này cần cho nữ nhi một ít thời gian, để tự mình ngẫm nghĩ.
Nhìn bóng lưng mẫu thân rời đi, Mộng Hi rất muốn từ bỏ theo lời mẫu thân, nhưng chuyện đó muốn buông tay liền có thể bỏ xuống sao?
Trong đại viện Mộng gia, Âu Dương mờ mịt nhìn mười một người bên cạnh mình. Lúc này bọn họ đều theo y phục vệ binh, đây là y phục đặc chế của Mộng gia, nếu Âu Dương đã gia nhập Mộng gia thì cũng phải mặc nó. Khi mặc y phục này Âu Dương cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Âu Dương hỏi một người trẻ tuổi có vẻ nhỏ tuổi đứng bên cạnh mình:
- Tại sao chúng ta phải đứng đây?
- Không phải chứ? Ngươi không biết cả chuyện này?
Thanh niên giật mình nhìn Âu Dương, giống như hắn đến từ Tiên Giới vậy.
- A? Cái gì?
Âu Dương rất mờ mịt, hắn nên biết cái gì? Không lẽ Dị tộc còn có chuyện lạ lùng gì?
Di Tiểu Thiên giật mình nhìn Âu Dương, nói:
- Mỗi người gia nhập vào Mộng gia đều phải nhận dự ngôn thuật của đại hiền giả Mộng Hi, xác định trung tâm với Mộng gia mới được gia nhập. Chuyện này hình như toàn thiên hạ đều biết, không lẽ ngươi đến từ Tiên Giới?
Lần này trong mười hai người được chọn thì thiên phú của Di Tiểu Thiên tốtn hất. Mặc dù Di Tiểu Thiên không có đôi cánh nhưng đuôi dài khiến gã có thể chen chân vào hàng ngũ Dị tộc cao đẳng. Có thể nói trong số người có mặt Di Tiểu Thiên tuỏi nhỏ nhất, thậm chí nhỏ hơn Âu Dương tám tuổi.
Dị tộc cao đẳng ra đời liền có được thực lực như vậy, năm nay Di Tiểu Thiên mới có mười chín tuổi, tuổi này đã có được lực phi tiên, có thể nói nếu y có được cơ hội thì chen chân vào xã hội thượng lưu tuyệt đối không thành vấn đề.
Có thể nói trong mười hai người thì có tiền đồ nhất chính là Di Tiểu Thiên. Trong Dị tộc bởi vì không có pháp môn tu luyện, huyết thống quyết định tất cả. Nếu không phải Âu Dương xuyên đến tiểu thế giới mà là chỗ này thì cả đời này có lẽ hắn không có cơ hội nào.
Trong thế giới này, Âu Dương tuyệt đối bị liệt vào hàng Dị tộc cấp thấp nhất. Nếu sớm xuất hiện tại đây thì có lẽ bây giờ Âu Dương đã chết.
Nghe lời Di Tiểu Thiên nói, đáy lòng Âu Dương lạnh lẽo. Hắn thật xui xẻo, chạy tới nhà tiên tri của Dị tộc, cái này chẳng phải là tự đưa mình vào miệng cọp?
Nhưng nếu lúc này bỗng bỏ trốn thì sẽ lập tức bị phát hiện nay. Phút chốc dù tài trí như Âu Dương cũng không biết nên lựa chọn làm sao.
Thấy Âu Dương bộ dạng mờ mịt, Di Tiểu Thiên giật mình hỏi lại:
- Ngươi thật sự không biết?
- Đừng ồn ào!
Không đợi Âu Dương đáp lời Di Tiểu Thiên thì một thanh âm từ xa truyền đến, tiếp theo một Dị tộc thuộc về cao đẳng giống như Di Tiểu Thiên đi tới đây. Mặc dù cùng là Dị tộc cao đẳng nhưng bàn về thực lực thì gã mạnh hơn Di Tiểu Thiên rất nhiều, Âu Dương biết tên này chắc là cấp kim tiên.
- Ủa?
Dị tộc cao đẳng đi tới đây liếc mắt liền chú ý tới Di Tiểu Thiên đứng bên cạnh Âu Dương. Trong mười hai người có mười một người là Dị tộc thấp kém, một Dị tộc cao đẳng có vẻ rất bắt mắt.
Nhưng Dị tộc cao đẳng liếc mắt Di Tiểu Thiên rồi lắc đầu nói:
- Hôm nay người đến có Dị tộc cao đẳng, cũng có Dị tộc thấp kém. Nhưng ta mặc kệ các ngươ là cao đẳng hay thấp kém, đã vào Mộng gia thì đều phải làm từ đầu cho ta. Nhớ kỹ, cao đẳng trong iệng các ngươi so với huyết thống cao quý của Mộng gia không tính là gì!
Di Tiểu Thiên nhỏ giọng lầm bầm:
- Hừ! Có cái gì ghê gớm, không phải là cắn nhiều mấy tiên nhân hơn lão tử một chút sao?
Lúc này Âu Dương không có tâm tình để ý Di Tiểu Thiên nghĩ gì, hắn đang cố gắng khiến nỗi lòng bình tĩnh. Âu Dương không tin trên thế giới này có ai nhìn thấu quá khứ, tương lai, nếu thật sự có người như vậy thì người bình thường còn phấn đấu àm cái gì? Đi tìm một người nhìn tương lai của mình thì chẳng phải là có tiền đồ?
Dị tộc cao đẳng mạnh mẽ này bắt đầu hù dọa người:
- Tiên tri đại nhân đã ở trong bóng tối làm dự ngôn cho các ngươi. Các ngươi đến làm cái gì thì tự hiểu, suy nghĩ trong lòng mỗi người đều bị tiên tri đại nhân biết rõ hết, cho nên ta muốn nói cho những người có mưu mô rằng hãy cẩn thận cho ta!
Âu Dương nghe gã đe dọa cấp thấp như vậy thì rất khinh thường, tuy nhiên lời gã nói rất có sức uy hiếp với Dị tộc.
Ai làm cái gì tiên tri đại nhân đều biết? Vậy tiên tri đại nhân có biết ta ẩn núp trong nhà các ngươi không?
- Công tác của các ngươi là tuần tra ban đêm, bây giờ ta chia tổ cho các ngươi. Ngươi, ngươi, ngươi, ba ngươi một tổ. Ngươi...ngươi...
Dị tộc cao đẳng đứng đó chia đội ba người một tổ haược nhóm hai người.
Phân đến cuối cùng chỉ còn lại Âu Dương và Di Tiểu Thiên.
Dị tộc cao đẳng chỉ vào Âu Dương và Di Tiểu Thiên, nói:
- Hai ngươi một tổ, phụ trách thủ vệ Tuyết Dạ viên, mỗi đem hai ngươi chăm chỉ canh gác cho ta, ta sẽ không định kỳ kiểm tra, nếu các ngươi dám làm biếng thì ta thề dù ngươi có là huyết thống cao đẳng nhất cũng sẽ bị đá khỏi Mộng gia!
Dị tộc cao đẳng hung dữ trừng Âu Dương và Di Tiểu Thiên, buông lời cảnh cáo.
Di Tiểu Thiên hơi khó chịu đáp lại:
- Tuân lệnh.
Âu Dương thì nhẹ gật đầu, nhưng ai không phát hiện khóe môi hắn bất giác cong lên. Cứ như vậy bỗng dưng đơn giản qua cửa trót lọt? Xem ra mình khá là may mắn.
- Cái thứ gì vậy? Còn làm trông nhà trông cửa cái gì, cho rằng lao tử là chó sao? Lão tử tới dây là vì muốn đi chiến trường hai giới!
Di Tiểu Thiên vừa đi vừa chửi, Âu Dương thì luôn theo sau lưng gã.
Âu Dương nghe lời Di Tiểu Thiên lầm bầm thì thấy buồn cười, chiến trường hai giới chắc cũng phải mấy ngàn năm sau, gã suy nghĩ cũng sớm quá.
Âu Dương cảm thấy trông hộ viện không có gì không tốt, ít nhất rảnh rỗi, hắn có thể nhân dịp này vừa hấp thu yêu khí vừa chỉnh lý tín niệm chí cường giả Triệu Cương tặng cho.
Tín niệm chí cường giả nói trắng ra là ký ức hữu dụng nhất trong đời Triệu Cương, Âu Dương luôn mang theo nó bên người vẫn không có thời gian rảnh rỗi chỉnh lý, bây giờ rảnh rang, rốt cuộc có cơ hội sắp xếp chúng nó.
Âu Dương cười nói với Di Tiểu Thiên:
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta phụ trách tuần tra là được.
Lúc này đã là buổi tối, cũng là thời gian hai người tuần tra Tuyết Dạ viên.
Mấy ngày nay Di Tiểu Thiên không ngừng oán trách mình thành con chó trông hộ viện, nên đa số thời gian là Âu Dương tuần tra, gã thì nghỉ ngơi.
Cuộc sống như vậy ngược lại khiến Âu Dương thấy rất thoải mái.