- Ca đã mất đi rất nhiều rất nhiều. Từ nay về sau các ngươi không thể có chuyện được. Nếu như các ngươi lại có chuyện, nói không chừng ca ca sẽ thật sự sẽ suy sụp..
Âu Dương làm sao có thể không biết thanh chủy này chính là do Âu Minh đưa cho Lý Uyển Như.
Thanh chủy thủ này giống như bạn tri kỉ, mình vẫn luôn mang theo người. Tối hôm ấy tại khách sạn, cũng chỉ có đệ đệ này mới khiến mình hoàn toàn không có bất kỳ đề phòng nào, lấy được từ trên người mình.
Phải biết rằng, trước đây Âu Minh chính là một tên trộm. Trong lúc Âu Dương hoàn toàn không đề phòng, Âu Minh lấy đi vài món đồ từ trên người Âu Dương là cực kỳ dễ dàng. Nhất định là do Âu Minh đã đưa thanh chủy thủ này cho Lý Uyển Như. Có lẽ Âu Minh đã đọc được khả năng của nó từ trong tâm trí của mình. Có lẽ chuyện liên quan đến Sở Yên Nhiên, Âu Minh cũng đã nói cho Lý Uyển Như biết.
Âu Dương có thể hiểu rõ, Âu Minh làm như thế cũng là vì mình. Hắn không muốn nhìn mình mỗi ngày sống trong thống khổ. Cho nên hắn đã dùng cách thức cực đoan như vậy để kết thúc tất cả.
Nhìn thi thể Lý Uyển Như trong lòng, lại nhìn chữ tấm bia Tiễn Thần Âu Dương chi mộ, Âu Dương bắt đầu dùng tay đào chỗ này lên.
Giờ phút này không có ai quấy rầy Âu Dương. Bởi vì mọi người biết vào lúc này Âu Dương cần yên tĩnh.
- Uyển Như, nơi này đã từng là huyệt mộ của Âu Dương. Các ngươi không thể sinh cùng một chỗ. Sau khi chết ta cho các ngươi cùng một huyệt, coi như hoàn thành một mộng của nàng...
Âu Dương không ngừng đào xới, giống như thật sự muốn đào ra một hài cốt vậy.
Nhưng không có khả năng này. Trong mộ huyệt này đương nhiên không có khả năng có thi thể của Âu Dương.
Sau khi tự tay đặt thi thể của Lý Uyển Như vào trong mộ huyệt do mình đào ra, Âu Dương thật lâu không đành lòng lấp đất lên. Nhìn khuôn mặt đã từng vô cùng quen thuộc kia, nhớ từng cảnh tượng trong Lạc Mai Trấn, Âu Dương cảm giác dường như mình bị lạc lối.
- Âu Dương, có vài thứ đã qua thì để nó qua đi. Lý Uyển Như là một nữ tử tốt, nhưng cả đời nàng đều sống vì một người. Đây cũng là một loại bi kịch. Dùng phương pháp như vậy để kết thúc sinh mạng, bất luận nàng có thể tìm được Âu Dương hay không, chí ít nàng đã được giải thoát. Bây giờ hẳn là ngươi nên khẩn cầu tương lai có một ngày nàng có thể chuyển thế luân hồi. Mặc dù chỉ là một người bình thường, nhưng có thể có được hạnh phúc. Đó chính là kết cục tốt nhất đối với nàng!
Bạch Hủ Minh nhẹ nhàng đi tới phía sau Âu Dương vỗ vỗ vào vai Âu Dương nói.
Khi Bạch Hủ Minh vừa nói xong, Âu Dương lấy bùn đất bắt đầu mai táng Lý Uyển Như. Giờ này phút này trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười khẽ nói:
- Sư phụ, ta tin chắc, sau khi tất cả những điều này chấm dứt ta vẫn có thể nhìn thấy Uyển Như. Ta tin tưởng lúc đó nàng nhất định rất hạnh phúc. Nàng nhất định có thể tìm được hạnh phúc của mình! Nếu như có ông trời, ông trời già như vậy nhất định sẽ làm chủ cho nàng. Nếu như không có ông trời, vậy ta sẽ là ông trời làm chủ cho nàng!
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều sợ cái chết của Lý Uyển Như sẽ đả kích Âu Dương quá lớn. Tuy nhiên hiện tại xem ra, Lý Uyển Như chết mặc dù có đả kích Âu Dương, nhưng không đến mức khiến Âu Dương suy sụp.
Đúng như Âu Dương suy nghĩ, gần đây hắn đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ Sở Yên Nhiên chết, đến Chiến Vương chết. Hiện tại lại tới Lý Uyển Như chết. Mỗi người quen đều dần chết đi. Hiện tại Âu Dương muốn nhất chính khiến đám người thân bằng hữu còn lại có thể sống tốt. Người bị chết cũng không thật sự chết đi. Dù sao trong truyền văn, khi đạt được chí cao vô thượng liền có thể mở ra hành lang luân hồi. Chỉ cần mình nỗ lực, sẽ có một ngày mình nhất định có thể gặp lại những bằng hữu đã qua đời này!
- Tin tưởng ta, sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ tìm được dấu chân của các ngươi trong hành lang luân hồi! Yên Nhiên, nàng mãi mãi là hồng nhan tri kỷ của ta. Chiến Vương, tương lai chúng ta sẽ cùng uống rượu mừng! Uyển Như, ngươi nhất định có thể tìm được Âu Dương thương ngươi!
Sau khi Âu Dương mai táng cho Lý Uyển Như, liền vung tay khắc lên mộ bia vài chữ -thê tử của Tiễn Thần cũng được chôn tại đây...
Mặc dù chỉ là vài chữ đơn giản, nhưng lại đại biểu rất nhiều ý nghĩa. Trước khi Lý Uyển Như chết nàng đã nói, nàng muốn đi tìm Âu Dương trước kia, tìm Tiễn Thần bay lượn cửu tiêu trong mắt nàng. Bây giờ mình khắc như vậy cũng coi như thỏa mãn một ước nguyện nho nhỏ của Lý Uyển Như.
- Đi thôi, chúng ta lên Chúng Thần Sơn!
Trong nháy mắt Âu Dương giống như liền trong sự mờ mịt đi ra. Lúc này mặt mày Âu Dương có vẻ tươi tỉnh hơn. Nhưng những người ở đây đều hiểu rõ Âu Dương. Bọn họ đều hiểu rõ, vô hình trung Âu Dương đã mang hết trọng trách trên người.
Đạt tới chí cao vô thượng, gặp lại những bằng hữu đã mất. Đây là trọng trách lớn tới mức nào. Nhưng cho tới nay Âu Dương đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích. Đối với Âu Dương mà nói, nói không chừng áp lực càng lớn thì động lực càng mạnh. Bất kể nói thế nào, nhìn thấy trong nháy mắt Âu Dương đi ra khỏi sự mờ mịt đó, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra ý cười.
- Vậy mới đúng chứ! Đây mới là tiểu đệ của lão tử chứ. Nhớ năm đó lão tử một quyền đánh Bạch lão, chân đá Lỗ Tu...
Vào lúc này Tiểu Nhạc lại đi ra quấy rối. Kết quả còn chưa nói hết lời liền bị Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu mỗi người một cước đạp bay ra ngoài.
Trong nháy mắt khi Tiểu Nhạc đang bay ra ngoài còn muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa nói lên lời đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Mục Uyển, lập tức vội vàng ngậm miệng.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ trước đến nay Tiểu Nhạc đều phóng túng bất kham, nói không giữ mồm giữ miệng phóng rốt cục đã tìm được một nhân vật có thể trị được hắn. Mục Uyển giống như là khắc tinh rơi từ trên trời xuống vậy.
Suy nghĩ một chút với tình cảnh lúc trước khi hai người gặp nhau lần đầu tiên tại Thông Thiên Phong Âu Dương thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng!
- Ta ngất! Mỹ nữ...
Đây là cảnh tượng lúc trước khi Tiểu Nhạc nhìn thấy Mục Uyển. Khi đó nếu không phải bởi vì Tiểu Nhạc là sơn linh có đủ khả năng miễn dịch trước lực lượng của Mục Uyển lực lượng, chắc hẳn lúc đó Mục Uyển đã một chiêu đánh Tiểu Nhạc bay ra ngoài.
Đã qua nhiều năm như vậy, rốt cục Tiểu Nhạc vẫn ngã xuống trong tay Mục Uyển. Hiện tại gia hỏa không giữ mồm giữ miệng này chỉ cần nhìn thấy một ánh mắt của Mục Uyển liền có thể hoàn toàn câm miệng. Chỉ sợ tất cả mọi người cũng không thể ngờ điều này.
- Được rồi được rồi... Không nói nữa... Đúng rồi Âu Dương, có phải Chiến tộc đều có ba đầu sáu tay hay không? Thiên hạ đồn đại mỗi một người trong Chiến tộc đều có lực chiến đấu vô song. Có thật như vậy hay không?
Tiểu Nhạc nhanh chóng tránh né ánh mắt của Mục Uyển, sau đó nói sang chuyện khác. Lần này hắn là rất thành công.