Mục Uyển cảm thụ một chút, mặc dù người này nhìn qua chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, thế nhưng tu vi đã là cảnh giới Pháp Thân, Mục Uyển có ý chắn ngang tất cả mọi người ở sau người nàng.
- Tại hạ là đệ tử Thiên Cung, Trương Khâu Bình. . .
Người này vừa nói ra, cho dù là Mục Uyển cũng hơi sửng sốt.
- Bách biến Ma quân Trương Khâu Bình. . .
Mễ Bản cũng có chút giật mình nhìn người thanh niên này.
- Cái gì là Bách biến Ma quân, không phải chỉ mang theo một cái mặt nạ thần mộc sao, hù dọa ai chứ?
Tiểu Nhạc khinh thường xì mũi tiếp tục nói:
- Mang một chiếc mặt nạ thần mộc, học công pháp ẩn giấu tu vi, cho rằng
người ta không biết ngươi là Pháp Thân đỉnh phong sao, không phải ca ca
vũ nhục ngươi, người giống như ngươi, một nghìn năm trước, ca ca chỉ cần đập một cái là có thể giết chết ngươi, ngươi có tin hay không. . .
Một loạt những lời vũ nhục của Tiểu Nhạc không chỉ khiến đám người Âu Dương phát mộng, cho dù là Trương Khâu Bình bị vũ nhục cũng há hốc mồm . .
Mặc dù ở Thiên Cung Trương Khâu Bình không phải đại trưởng lão, nhưng thực
tế sức chiến đấu tuyệt đối cầm cờ đi trước, hiện tại lại bị một tiểu oa
nhi mở miệng vũ nhục một trận, Trương Khâu Bình cảm giác mình giống như
bị người khác cho một bạt tai.
Nhưng Trương Khâu Bình không phải
người xung động, chưa hỏi được dăm ba câu đã xuất thủ, chưa nói đến hắn
có phải là đối thủ của Mục Uyển hay không, chỉ riêng lời nói của Tiểu
Nhạc đã khiến hắn không dám ra tay.
Mặt nạ thần mộc trên mặt hắn, từ khi có đến nay chưa có ai có thể nhìn thấy, hôm nay lại có một người nhìn qua dáng vẻ như một hài tử bảy tám tuổi liếc mắt đã nhìn ra bí mật của mặt nạ thần mộc. Chỉ riêng điểm này đã khiến Trương Khâu Bình thêm
kính trọng vài phần.
- Tiểu Nhạc.
Âu Dương đưa tay kéo
Tiểu Nhạc về phía sau, rất hiển nhiên Âu Dương lo sợ Trương Khâu Bình
thẹn quá thành giận đột nhiên xuất thủ với Tiểu Nhạc