Tôn Hành Quyền cũng là một người thông minh, hắn không bày ra vị thế đế vương gì cả, ngược lại hơi khiêm tốn quay sang hành lễ với Âu Dương. Cũng chính vì phần lễ tiết này của hắn khiến Âu Dương hơi gật đầu, hắn rốt cuộc cũng minh bạch vì sao rất nhiều người nói Tôn Hành Quyền là một minh chủ, không cần nói nhiều, chỉ nhìn phần nhãn lực như vậy là đủ rồi.
Âu Dương nói xong câu đó cũng không để ý tới Tôn Hành Quyền nữa, mà nhìn Vân Sinh công chúa mỉm cười nói:
- Ngươi không phải mới nói chỉ cho phép ngươi từ hôn ta sao. Được rồi, hiện tại ta đã tới, ngươi có thể nói !
- Hừ! Bì Vân Liệt, ta nói cho ngươi biết, chuyện của chúng ta coi như xong rồi!
Vân Sinh công chúa phảng phất như tìm được nơi trút giận, bước tới trước mặt Âu Dương, chỉ tay vào mũi Âu Dương.
Chỉ tay vào mũi Âu Dương, toàn bộ tiên giới, cho dù là Thiên Vương cũng tuyệt đối không làm được, sợ rằng chỉ có Vân Sinh công chúa cũng chính là Sở Yên Nhiên chuyển thế mới dám làm. Bởi vì đối với Sở Yên Nhiên chuyển thế này, Âu Dương không có bất cứ yêu cầu nào, trong lòng hắn chỉ có một hi vọng, đó chính là sau này hồng nhan tri kỷ của mình có thể có một cuộc sống hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.
- Đa tạ công chúa!
Âu Dương ôm quyền nói với Vân Sinh công chúa, sau đó nhìn thoáng qua Tôn Hành Quyền nói:
- Chuyện ta đã hứa vài ngày sau sẽ hoàn thành, đồng thời ta hi vọng chuyện các ngươi hứa với ta cũng hoàn thành.
- Tiền bối yên tâm! Ta thân là vua của một nước, đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.
Tôn Hành Quyền giống như Uân Thanh, gọi Âu Dương một tiếng tiền bối.
- Kiếp trước của nàng chính là một bằng hữu của ta, chỉ cần người bằng hữu này của ta không bị ủy khuất, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ giang sơn Đại Vận!
Âu Dương nhìn Tôn Hành Quyền nói, đương nhiên, những lời này đối với Tôn Hành Quyền mà nói rất động tình, nhưng đối với Vân Sinh công chúa lại không là gì. Vân Sinh công chúa biểu thị nàng miễn dịch.
- Này. . . Ngươi nói rõ đã! Ngươi đừng đi!
Thấy Âu Dương lần thứ hai xé mở hư không chuẩn bị rời khỏi, Vân Sinh công chúa còn muốn hỏi vấn đề còn chưa kịp hỏi.
- Này....Bì Vân Liệt gì đó! Đúng, chính là ngươi! Này, này....! Âu Dương! Âu Dương!
Vân Sinh công chúa la lên, trong lúc đó Âu Dương đã bước vào đường hầm thời không biến mất. Tôn Hành Quyền đứng bên cạnh, sau khi nghe thấy lời nói của Vân Sinh công chúa, sắc mặt đại biến nhìn Vân Sinh công chúa hỏi:
- Con vừa gọi hắn là gì?
- Bì Vân Liệt! Làm sao vậy?
Vân Sinh công chúa hoàn toàn không ý thức được nàng vừa nói cái gì.
- Không phải câu này, là câu phía sau kia!
Tôn Hành Quyền vừa rồi chính tai nghe được Vân Sinh công chúa gọi hai chữ Âu Dương. Trước đó Uân Thanh và Bì Khánh Phong cũng đem chuyện mấy ngày qua đàm luận với hắn một phen. Dùng cách nói của hai người, tiền bối chiếm thân thể Bì Vân Liệt có lẽ có quan hệ rất lớn với Bì gia, hơn nữa tiền bối này còn có thể khống chế quả chuông Thần Tiễn lưu lại năm đó, chỉ có điều hai người đều không suy đoán ra người này là ai.
Hiện tại Âu Dương nói nữ nhi Vân Sinh công chúa của mình kiếp trước là bằng hữu của hắn. Còn nữ nhi mình lại gọi hắn là Âu Dương, chuyện này nói rõ cái gì? Trong nháy mắt một sự thật kinh thiên động địa xuất hiện trong lòng Tôn Hành Quyền.
- Phụ hoàng là nói Âu Dương?
Vân Sinh công chúa có thần kinh khá vững chắc, hơn nữa nàng cũng không biết Âu Dương mạnh như thế nào, cho nên căn bản không liên hệ Âu Dương và Thần Tiễn lại với nhau. Theo nàng thấy, người kia căn bản là lừa gạt mình.
- Vì sao con lại gọi hắn là Âu Dương? Con có biết Âu Dương là ai không?
Tôn Hành Quyền nhìn nữ nhi dò hỏi. Theo hắn thấy nữ nhi của mình nhất định là biết gì đó.
- Là tên gia hỏa đó nói, lúc đó con đi ám sát hắn. . . Kết quả chúng ta đánh một trận ngang sức ngang tài. . .
Khi Vân Sinh công chúa nói đến đây, Liên nhi đứng bên cạnh nãy giờ vẫn không mở miệng lại ôm mặt. . .
Cho dù là Tôn Hành Quyền cũng trợn mắt nhìn, Tôn Hành Quyền đương nhiên biết nữ nhi mình có trình độ như thế nào. Vị tiền bối vừa rời đi, cho dù hai đại cường giả đỉnh phong cửu giai Uân Thanh và Bì Khánh Phong cũng không thể tiếp được một chiêu, mặc dù nữ nhi của mình được xưng là "Thiên hạ vô địch" cũng chỉ là danh hão, thế nhưng hiện tại nữ nhi chẳng biết xấu hổ lại nói đánh ngang sức ngang tài với hắn. . .
- Sau đó hình như hắn cảm thấy mất mặt mới nói với con, hắn kỳ thực là Âu Dương!
Vân Sinh công chúa không nói chuyện Âu Dương ôm mình ra, kỳ thực nàng không biết, nếu như nàng nói ra, sợ rằng lực chấn động sẽ càng lớn.
- Quả nhiên là thế. . .
Tôn Hành Quyền nhìn hư không đã khôi phục yên lặng, lúc này hắn đã xác định, đây chính là Thần Tiễn trong truyền thuyết, chỉ là không rõ Thần Tiễn tựa hồ thiên hạ vô địch tại sao lại xuất hiện trong tiểu thế giới này?
Hắn đương nhiên không biết, ai có thể tưởng tượng Âu Dương bị bốn người truy sát, sau đó trốn vào trong luân hồi, đợi bảy ngày sau luân hồi?
- Làm sao vậy phụ hoàng? Lẽ nào hắn là nhân vật rất lợi hại?
Vân Sinh công chúa nhìn thần sắc giật mình trên mặt phụ hoàng, nhưng nàng căn bản không liên hệ Âu Dương và Thần Tiễn với nhau, cho nên vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôn Hành Quyền nhìn nữ nhi của mình, lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy thế giới vô biên thật sự là vô cùng thần kỳ, nữ nhi của mình lại là bằng hữu của Thần Tiễn chuyển thế, câu nói vừa rồi của Âu Dương phảng phất giống như chân lý của thế giới này.
- Chỉ cần vị bằng hữu này của ta không bị ủy khuất, ta sẽ bảo vệ Đại Vận vĩnh viễn hưng thịnh!