Sau này chính ta sẽ dùng máu tươi để thủ hộ cho danh hiệu này, khiến nó
đời đời được truyền thừa mãi, để mỗi một cung tiễn thủ gia nhập vào ác
ma chi vẫn đều biết được, tên của chúng ta được đặt bởi một vị thần
tiễn.
Khâu Vĩ kích phát lòng nhiệt tình trong nội tâm mỗi người.
Huấn luyện viên Âu Dương trong lòng bọn họ tựa như một vị thần linh, nếu như không có một vài phương phán huấn luyện của Âu Dương, như vậy tuyệt đối không có những cung tiễn thủ như bọn họ hiện tại, tuyệt đối không có sự xuất hiện của ác ma chi vẫn.
- Được! Để sau này chúng ta dùng
máu tươi thủ hộ danh hiệu này! Từ hôm nay trở đi, mỗi một người trong
chúng ta đều có chung một tên gọi là ác ma chi vẫn!
Một nam tử trong đám người cung tiễn doanh la lớn lên.
Cho dù là Âu Dương, giờ khắc này cũng bị những nam tử kia kích phát lòng
nhiệt tình, Âu Dương rất thích loại cảm giác này, Âu Dương thích loại
sinh hoạt phóng khoáng, mãnh liệt bốn phương, đây là sinh hoạt của những con người có khát vọng, không chịu yên phận.
Buổi tối, bên đống
lửa trại dưới ánh trăng, các thành viên trong ác ma chi vẫn đều nâng cốc vui vẻ, đây là một đêm cuối cùng của bọn họ tại vương thành, qua đêm
nay bọn họ sẽ bước chân lên hành trành, bước chân lên đường tìm lại tôn
nghiêm từng thuộc về bọn họ.
Không ai sợ hãi, cũng không có người nào thấy bất an, trong đoàn người không chỉ có các thành viên ác ma chi vẫn, còn có vô số những người thân.
Mỗi thành viên của ác ma chi vẫn đang nói lời cáo biệt với thân nhân của mình, có điều ở đây không
hề nghe thấy tiếng khóc chia ly. Ngay cả khi thân nhân của mỗi đoàn viên ác ma chi vẫn biết được lần này ra đi sẽ rất có khả năng không còn có
thể trở về, không còn có thể đoàn tụ lại một lần nữa, nhưng thân nhân
bọn họ lên đường chiến đấu vì quốc gia mình, chiến đấu cho số phận chính mình, tự nhiên sẽ không có người nào lựa chọn lùi bước.
- Hài
tử, đừng làm hỏng danh tiếng Đa La chúng ta, những thứ của chúng ta bị
Mễ Nhĩ cướp đi, chúng ta sẽ đòi lại gấp chục lần. Vinh quang của tổ
tiên, hiện tại do các người đi kế thừa.
Một lão nhân một mặt uống rượu một mặt nói lời cổ vũ chon hi tử của mình.
- Không được chết đâu đó, tuy huynh đệ ta đây không thông qua tuyển chọn, nhưng huynh đệ ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể chiến thắng trở
về.
Đây là một trong số những lời nói của những người huynh đệ.
- Ta và hài tử sẽ chờ ngươi trở về! Chờ ngày ngươi chiến thắng trở về!
- Nhất định! Ta nhất định sẽ chiến thắng trở về, đoàn tụ với mọi người…
Đây là lời nói của những cặp vợ chồng.
Đủ loại những tiếng cổ vũ vang lên, Âu Dương ngồi uống rượu một mình trên
một tảng đá, Âu Dương tự nhiên không có người thân ở đây, có điều Âu
Dương cũng không cảm thấy cô đơn, trải qua thời gian dài như vậy, Âu
Dương đã sớm hòa mình với đám người ác ma chi vẫn.
- Sao vậy, thân nhân của ngươi mất rồi?
Mã Tề cầm một bầu rượu ngồi xuống bên cạnh Âu Dương, nắm tay bám lấy cánh tay Âu Dương, nói:
- Cha ta cũng chết rồi, ta có một muội muội, cũng chết mất rồi!
- Vậy ngươi không thấy thương tâm sao?
Âu Dương nhìn Mã Tề, Âu Dương cũng không thấy trên người Mã Tề có tồn tại
loại thương tâm như mình tưởng tượng. Trước đây khi còn làm huấn luyện
viên, Âu Dương chỉ biết Mã Tề là một người rất có ngạo khí, thế nhưng
trong khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, Âu Dương phát hiện kỳ thực Mã
Tề cũng không phải quá ngạo khí như mình vẫn tưởng tượng.
Ngạo
khí của Mã Tề chỉ là biểu hiện tại bên ngoài, Mã Tề cũng rất giống với
Lam Thông, ngạo là ngạo, thế nhưng luôn luôn nghiêm túc với bằng hữu.
Âu Dương trước giờ vẫn không rõ ràng lắm về phương diện gia đình của Mã
Tề, lúc này nghe được Mã Tề đột nhiên mở miệng, Âu Dương thuận miệng hỏi một câu.
- Thương tâm sao? Hiện tại ta không có thời gian thương tâm, chờ ngày chúng ta chiến thắng trở về, khi đó ta sẽ chạy đến mộ
phần của phụ thân và muội muội rồi khóc lớn một hồi, thế nhưng hiện tại
ta không thể khóc, ta không thể thương tâm, bởi vì hiện tại ta là một
chiến dĩ!
Ánh mắt Mã Tề kiên định nhìn về phương đông, nơi đó là phương hướng của đế quốc Mễ Nhĩ.
Mã Tề tin tướng, muốn linh hồn của phụ thân và muội muội được yên nghỉ, cần phải tìm lại được từ phương hướng đó.
Bộp… Bộp
Âu Dương vỗ hai cái thật mạnh xuống vai Mã Tề, khiến Mã Tề tạm giấu đi hết những đau xót, hắn vẫn luôn biến loại thống khổi này thành động lực
khích lệ bản thân mình đi tới, Âu Dương biết nỗi đau đớn trong lòng Mã
Tề khẳng định đã từng khiến hắn trải qua một quãng tuyệt vọng.
Thế nhưng Mã Tề từ chỗ tuyệt vọng đã biết biến đâu thương thành hành động,
thành động lực khích lệ mình đi tới, điều này cũng giống với bản thân Âu Dương, hắn đã từng tuyệt vọng khi Thứ Kiêu Cung bị nghiền nát, thế
nhưng Âu Dương cũng không bị chìm vào rồi ngã xuống, hắn cũng biến đau
thương đó trở thành động lực cho bản thân mình.
Âu Dương cảm giác trong minh minh, thời điểm chính mình chữa trị được Thứ Kiêu Cung đã
không còn xa nữa, có khi ngay tại phương thế giới nhỏ này, chính mình có thể đi hết con đường thần sư…
…
Một đêm rộn ràng tiếng
nói tiếng cười, nhưng không gì có thể ngăn trở Đa La lên đường xuất
binh. Sáng sớm, Khâu Vĩ vỗ vỗ đầu còn choáng váng rượu của mình, nói:
- Mẹ nó, sớm biết vậy, tối qua chẳng nên cho các ngươi uống rượu. Trước tiên ta ở chỗ này định ra một quy củ.
Khâu Vĩ nhìn một đám đoàn viên nói:
- Lần này là lần đầu tiên chúng ta xuất chinh, uống một lần này là đã
rồi, thế nhưng từ hôm nay trở đi, trừ phi chúng ta chiến thắng trở về,
bằng không đừng có ai nghĩ tới việc uống rượu.
- Rõ!
Nghe Khâu Vĩ nói, toàn bộ đoàn viên ác ma chi vẫn đều đồng thanh hô lớn. Khâu Vĩ thỏa mãn gật đầu, nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa, lên ngựa thôi, từ nơi này chạy đến tới
biên cảnh cần thời gian sáu ngày, tốc độ di chuyển của chúng ta nhanh
hơn bộ binh nhiều, tuy rằng bọn họ xuất phát trước chúng ta một đêm,
nhưng chúng ta dù đi sau vẫn tới trước bọn họ.
Khâu Vĩ nói xong
liền xoay người sải bước đi về phía chiến mã màu đen của mình, chiến mã
của đội quân ác ma chi vẫn là một nghìn thớt chiến mã tốt nhất được chăm chú lựa chọn ra từ ba vạn thớt chiến mã, tuy rằng ác ma chi vẫn chỉ có
bảy trăm người, thế nhưng vẫn cần có ba trăm con ngựa dùng làm vận
chuyển một ít vật tư cần thiết.
Ác ma chi vẫn khác với nhưng đội
quân khác, các đội quân khác không sai biệt lắm là một thân áo giáo và
một thanh cương đao, thế nhưng ác ma chi vẫn là quân đoàn xạ kỵ, bọn họ
không chỉ cần những trang bị kỵ binh bình thường, bọn họ cần mang theo
rất nhiều cung tiễn.
Hơn nữa trong chiến trong cho dù toàn bộ ác
ma chi vẫn đều là do kỵ binh cấu thành, nhưng cũng khó tránh khỏi có
thương vong xuất hiện. Nhân số nơi này không phải giống như trung đội số bảy ngày trước, đây là đoàn đội bảy trăm ngươi, lên chiến trường bọn họ phải đối mặt rồi xong phong trước thiên quân vạn mã của địch nhân, đoàn đội như vậy muốn không xuất hiện thương vong căn bản là không có khả
năng.