Sau khi hắn lấy thân hóa đạo, hắn chính là thiên đạo vô địch, hắn chính là thiên đạo quyết định số phận của mỗi người.
Mọi người đều chảy nước mắt, mọi người đều đang chờ đợi hủy diệt, không ai
khẩn cầu, không ai còn hi vọng. Khi đối mặt với thiên đạo, đúng như
Thiên Vương nói, bọn họ đều là những con người hèn mọn.
Trong
huyền đăng, trong bóng tối vô tận, một nhân ảnh biến thành bấc đèn, nhen nhóm huyền đăng không bao giờ tắt, trận trận liệt diễm thiêu đốt nội
tâm của nhân ảnh này. Từng trận uể oải thôi động trái tim Âu Dương, muốn để Âu Dương vĩnh viễn ngủ say.
- Kết thúc rồi sao? Ta sẽ mãi mãi ngủ say đến vĩnh hằng, chứng kiến từng thế giới hủy diệt trọng tổ sao? Không! Không thể!
Trong lòng Âu Dương hò hét, hắn vận dụng tất cả lực lượng chống lại áp bách
của thiên địa pháp tắc trong huyền đăng, không cam lòng. Âu Dương không
cam lòng, mình không thể có số phận như vậy!
- Ầm!
Trên
chín tầng trời, vô tận tiếng sấm chớp động vang lên, lần này không phải
lôi điện bi ca, đây là thiên đạo biến hóa. Lúc này hàng lang luân hồi mở ra, khi hàng lang luân hồi hoàn toàn mở ra sẽ thôn phệ tất cả thiên
địa, sau đó dựa theo suy nghĩ của Thiên Vương trọng tố ra một thế giới
khiến hắn thỏa mãn.
- Ta muốn thế giới không có dơ bẩn, ta muốn thế giới tràn ngập tình yêu!
Thiên Vương điên cuồng kêu lên, trong thiên địa chỉ còn lại thanh âm, uy nghiêm, khí phách và ý chí của hắn.
Toàn bộ thiên địa đều phải chuyển động theo ý chí của một người. Không hề
nghi ngờ cuối cùng hắn vẫn là người thành công, trước mặt hắn, bất cứ
cái gì bất bại đều không tồn tại.
- Ông...
Bỗng nhiên,
huyền đăng một trận run rẩy, huyền đăng được thắp sáng bỗng nhiên dập
tắt! Hành lang luân hồi vốn đã xuất hiện phảng phất như bị lực lượng gì
đó thôi động, quay trở về hư vô, biến mất không thấy.
Mọi người
ngẩng đầu nhìn tất cả những gì xảy ra trên bầu trời, trong mắt bọn họ lộ vẻ không dám tin tưởng. Một nam tử đứng trên chín tầng trời, hắn nhắm
mắt lại phảng phất như thần linh vĩ đại nhất cửu thiên.
- Làm sao có thể!
Thiên Vương đột nhiên đình chỉ lấy thân hóa đạo, nhìn cái bóng xuất hiện trên bầu trời, đó là Âu Dương! Đó là Âu Dương vốn đã bị trấn áp vĩnh hằng
trong huyền đăng.
Không ai có thể ngờ, Âu Dương bị bắt vào trong
huyền đăng lại có thể chống lại lực lượng của huyền đăng, đồng thời cuối cùng dập tắt huyền đăng, từ trong huyền đăng thoát ra bên ngoài.
Không sai, vừa rồi khi luân hồi vừa mới mở ra, Âu Dương rốt cuộc tìm về tất
cả ký ức, rốt cuộc cũng thấy được tất cả bản chất của thế giới này, để
hắn minh bạch rất nhiều thứ.
- Thì ra là như vậy... Ha ha ha ha...
Âu Dương chậm rãi mở mắt, không có quang mang sắc bén, cũng không có uy áp thiên đạo, tất cả đều có vẻ giống như một người bình thường.
- Lấy thân hóa đạo, si tâm vọng tưởng! Thiên địa vốn chính là đạo, thiên đạo vốn đã tồn tại, ngươi làm sao có thể hóa đạo?
Âu Dương nhìn thân thể của Thiên Vương đã dần dần hư huyễn, cánh tay hắn
từ từ giơ lên, lúc này thời không rốt cuộc đình trệ, tất cả lực lượng
đều biến mất không thấy.
Âu Dương nhìn về phía xa, một đạo huyết
quang từ phía xa bay tới bên này. Đó là một cây chiến cung, một cây
chiến cung tràn ngập yêu khí, Thứ Kiêu Cung của Âu Dương. Lúc này Âu
Dương rốt cuộc cầm lấy nó, cùng với cây chiến cung sóng vai chiến đấu.
- Ông bạn già, từ ngày có được ngươi, ta chưa bao giờ thất bại, hiện tại
ta lại cầm lấy ngươi, ngươi nói cho ta biết, chúng ta vẫn sẽ không thất
bại đúng không.
Âu Dương nhìn chằm chằm Thứ Kiêu Cung trong tay
mình. Điểm điểm tinh quang đè ép huyết quang vốn có của Thứ Kiêu Cung,
cây thánh binh này đã bắt đầu diễn hóa cuối cùng.
Thân cung mấp
mô bắt đầu trở nên trơn nhẵn, từng đạo ký hiệu huyền ảo không gì sánh
được giống như bị lực lượng gì đó dẫn dắt, rơi xuống thân cung Thứ Kiêu
Cung, khiến thân cung trở nên vô cùng huyền ảo.
- Tương lai, thì ra đây mới là cái tên của ngươi.
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung trong tay kia đã hoàn thành biến ảo cuối cùng, hai chữ "tương lai" được điêu khắc trên thân cung có vẻ mê ly và biến
hóa nghìn vạn.
Đây là một cây chiến cung viết đầy tương lai, nó
đến từ tương lai, nó đại diện cho tương lai, nó gánh vác hi vọng của
tương lai. Nó mới là tồn tại bất diệt chân chính, từ ngày đầu tiên Âu
Dương cầm nó trong tay đã không rời, từ lần đầu tiên nó xuất hiện trong
tay Âu Dương cũng đã định trước tất cả. Nếu Âu Dương bị diệt, như vậy
tương lai sẽ như thế nào?
- Vô dụng, ta đã lấy thân hóa đạo, ta
chính là thiên đạo, tương lai chính là trước mắt ta. Cho dù lúc này
ngươi có thể đánh vỡ gông xiềng cuối cùng, thành tựu chí cao vô thượng
thì thế nào, ta bất tử bất diệt!
Thiên Vương đã biến mất, từng đợt thanh âm từ trên chín tầng trời truyền đến, thanh âm sâu hiểm khó dò.
- Lấy thân hóa đạo! Thiên Vương thực sự lấy thân hóa đạo ! Thực sự biến thành thiên đạo!
Mọi người kêu lên. Bọn họ đều minh bạch đạo lý này, đó chính là Thiên Vương thực sự hoàn thành lấy thân hóa đạo trước nay chưa ai hoàn thành.
- Thiên đạo vốn vô tình, nhưng thiên đạo cũng có tình, ngươi chỉ làm được thiên đạo vô tình, ngươi vĩnh viễn không bao giờ hiểu được thiên đạo
hữu tình, ngươi là chí cao vô thượng gì chứ, ngươi là thiên đạo gì chứ!
Xuống đây cho ta!
Âu Dương lại một lần nữa kéo căng Thứ Kiêu
Cung, lúc này Thứ Kiêu Cung không hề bắn ra mũi tên huyết sắc, điểm điểm tinh quang hội tụ trong Thứ Kiêu Cung, phảng phất như diễn hóa tương
lai, quang huy thời gian xoay tròn trên Thứ Kiêu Cung, một thế giới
tương lai phóng ra từ trên Thứ Kiêu Cung.
Đây là một mũi tên gánh vác tương lai và hiện tại. Mũi tên này mang theo tinh quang vô tận trực tiếp đánh lên bầu trời, sau đó tiến vào thiên không. Sau khi mũi tên
này biến mất, bầu trời bắt đầu điên cuồng tan vỡ, một bóng người mạnh mẽ từ trong thiên không đẩy ra.
Sau đó nhìn thấy mũi tên đã đâm
trúng đầu người này, mũi tên này cũng không phải trực tiếp xuyên qua đầu hắn, mà là bay vào trong đầu hắn biến mất không thấy.
Một đứa
trẻ mang theo ráng mây khắp trời sinh ra, hắn khóc oa oa từ trên trời
giáng xuống, hắn giống như đứa con của thiên địa. Hắn có thiên phú khiến người khác vĩnh viễn không cách nào vượt qua.
Hắn chính là Thiên Vương. Từ thời khắc hắn sinh ra đã định trước cuộc đời huy hoàng của
hắn. Những thứ người khác dùng mười năm, trăm năm tu luyện, trong một
sớm một chiều hắn có thể hiểu rõ? Khi Thiên Vương xuất hiện, bất cứ
người nào cũng không được xem là thiên tài.
- Ta không cha không mẹ, ta là thiên địa sinh ra, tương lai ta phải thành tựu vô thượng vương giả, tên ta chính là Thiên Vương!
Màn này xuất hiện trong mắt mọi người, đây cũng là ký ức ẩn giấu trong năm tháng vô tận trong lòng Thiên Vương.
- Ta đấu với trời, ta đấu với đất, ta chưa bao giờ thất bại, nhưng ai biết trong lòng ta cô độc như thế nào?
Thiên Vương lại dần dần lớn lên thành một thiếu niên mười bảy mười tám tuổu.
Lúc này lực lượng của hắn đã đạt được tổ cấp, đây là một tốc độ gần như
không thể tưởng tượng. Âu Dương đã đủ kỳ lạ, nhưng so với Thiên Vương,
hắn thật sự không tính là kỳ lạ gì nữa.