Yêu Cung

Chương 1152: Chương 1152: Thứ kiêu trấn thánh sơn






Âu Dương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:

- Được rồi, bảy ngày sau ta sẽ trở lại.

- Vậy ta chờ ngươi trở về!

Minh Hậu cười ha ha, sau đó lại một lần nữa biến mất không thấy.

Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập ở bên cạnh không nói gì, hai người bọn họ từng có suy nghĩ sẽ ngăn cản Âu Dương, nhưng loại sự tình này không phải người nào cũng có thể ngăn cản. Âu Dương cũng không phải loại người vì mấy câu của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình.

- Chúng ta đi thôi!

Âu Dương mỉm cười nhìn thoáng qua bầu trời, sau đó bổ ra một thông đạo thông đến phương bắc. Ba người cũng không giao lưu gì nữa, mà trực tiếp bước vào trong đó, bắt đầu quay về phương bắc.

Đại thời đại trôi qua, lúc này toàn bộ tiên giới đều tràn ngập trong vui mừng. Huyết sắc đại tuyết chứng thực lời nói của Âu Dương, trước khi trận đại tuyết này, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cùng với Bạch Tinh, dựa vào lực ba người quét ngang toàn bộ thiên đình, tứ đại cường giả cuối cùng của thiên đình hoàn toàn hủy diệt, ngay cả tiên cung của thiên đình cũng đều bị hủy hoại trong chốc lát.

- Các ngươi không biết đại chiến lúc đó hung tàn cỡ nào, ta trốn ngoài mấy trăm vạn dặm cũng có thể cảm thụ được không gian rung động, các ngươi thấy vết thương trên người ta không? Ta nói cho các ngươi, lúc đó ta ở ngoài mấy trăm vạn dặm cũng có thể bị thương, những người khác trên cơ bản chỉ cần ở trong vạn dặm là chỉ còn đường chết!

Một cường giả chứng kiến loạn chiến trước đó kể lại trận chiến hung tàn.

- Ta nghe người ta nói Thần Tiễn dùng chín mũi tên hủy diệt trăm vạn sinh linh của chín thế giới có đúng không?

Một người thanh niên mang theo sùng bái nhìn Tiên Tôn đang kể lại.

- Không sai, lúc đó Khâu Vân Bình mang theo người muốn chạy trốn, nhưng bất luận hắn chạy trốn tới thế giới nào, Thần Tiễn đều dùng một mũi tên diệt sát thế giới đó. Các ngươi không thấy, lúc đó toàn bộ ngoại vực đều là huyết quang bay lượn, phảng phất như thiên địa cũng bị Thần Tiễn hung tàn kinh sợ.

Tiên Tôn nhớ tới lúc đó Âu Dương bắn tên, điên cuồng phá hủy chín thế giới, trong lòng cũng không nhịn được một trận rung động.

- Loại lực lượng phất tay là có thể bổ ra hư không ngoại vực, rung động thân thể đủ để nghiền nát tinh thần mới là lực lượng của tổ cấp cường giả. Lúc đó nghĩ mình thật giống như một con kiến hôi, chỉ cần thoáng tới gần một chút sẽ bị dư ba giết chết! Lúc đó cường giả tiến vào ngoại vực đâu chỉ trăm vạn, nhưng đi ra còn không đến một phần vạn.

Hiện tại Tiên Tôn nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hắn tương đối thông minh, cũng không tham lam. Những người khác đều trốn ở phía sau những ngôi sao cực lớn để có thể may mắn tránh khỏi tai họa. Nhưng bọn hắn đều sai lầm, khi cường giả cấp bậc này đối chọi, ngay cả hư không ngoại vực cũng có thể chém vỡ, ngôi sao gì đó tuyệt đối không thể ngăn cản lực lượng trùng kích của bọn họ.

Cho nên chỉ có rất ít cường giả ban đầu trốn ở ngoài trăm vạn dặm mới may mắn còn sống, những người khác trên cơ bản đều là chết oan uổng. Nhưng không ai nói đám người Âu Dương hung tàn, bởi vì Âu Dương là người thắng. Cho nên những lời sỉ nhục đều đeo lên lưng kẻ thất bại. Cái người thắng cần làm là hưởng thụ hoan hô của mọi người mà thôi.

Tàn sát trăm vạn sinh linh, nếu như vào lúc khác mọi người nhất định sẽ thóa mạ Âu Dương hung tàn. Nhưng lúc này mọi người lại không làm như vậy, bởi vì dùng cái chết của trăm vạn sinh linh này đổi lấy kết thúc đại thời đại, chẳng khác nào cứu được nhiều sinh linh hơn. Nếu như đại thời đại tiếp tục, không ai biết đánh tới cuối cùng, đến thời kỳ đại loạn chiến sẽ còn chết bao nhiêu sinh linh.

Phương bắc, lúc này toàn bộ phương bắc thật ra có vẻ hoang vắng, bởi vì rất nhiều chủng tộc cường đại đều vì không thuộc về đại thời đại mà ngủ say, lúc này cường giả chân chính lưu lại phương bắc còn xa mới bằng lúc trước.

Thời kì đại thời đại là thời kì Tiên Đế nhiều như cẩu, Tiên Tôn đầy đường. Nhưng sau khi đại thời đại kết thúc, Tiên Tôn ở phương bắc chỉ còn lại dân bản địa của tiên giới, một số cường giả thuận lợi dựa vào đại thời đại trèo lên Tiên Tôn. Nhưng số lượng này so với cường giả ngủ say quả thực chênh lệch giữa trời và đất.

Không nói những chủng tộc khác, chỉ nói trăm vạn chiến tộc, tất cả đều là cường giả Tiên Tôn Tiên Đế. Nhưng hiện tại Tiên Đế phương bắc cộng lại phỏng chừng cũng vừa hơn vạn, còn Tiên Tôn chỉ sợ chỉ còn lại mấy trăm mà thôi.

Sau khi đại thời đại trôi qua, tình hình dần dần yên ổn, rất nhiều Tiên Tôn cũng sẽ lựa chọn ẩn giấu.

Tiên giới không bao lâu nữa sẽ biến thành tiên giới trước kia, lúc đó Tiên Tôn sẽ thuộc về truyền thuyết. Mà thế giới này kéo dài cũng khoảng chừng mười vạn năm.

Toàn bộ phương bắc đã hoàn toàn là huyết sắc. Tuyết hoa còn đang tung bay, trận đại tuyết này đến nay vẫn chưa kết thúc, nó phảng phất như nhạc dạo giết chóc, lại phảng phất như đang kể cái gì đó.

- Trận đại tuyết này có phải tống biệt ta không?

Âu Dương nhìn đại tuyết huyết sắc mỉm cười nói:

- Ta có một loại cảm giác, có lẽ khi ta rời khỏi, tuyết hoa cũng sẽ biến mất.

- Có lẽ như vậy!

Bạch Tinh cũng gật đầu. Hoa tuyết huyết sắc thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Nhưng hoa tuyết như vậy thật ra rất đẹp!

Ngụy Bỉnh Dập cũng giả bộ một cây phong nhã.

Chỉ có điều này phong nhã này so với danh hào Ma Vương của hắn cũng không có vẻ phong nhã.

- Nếu như ta có thể thành chí cao vô thượng, ngươi có muốn nhìn thấy hoa tuyết bảy màu, ta cũng sẽ làm cho ngươi!

Âu Dương cười ha ha.

- Đây là ngươi tự nói, vậy ta sẽ đợi nhìn thấy hoa tuyết bảy màu.

Ngụy Bỉnh Dập chỉ vào Âu Dương, nhưng thật ra không giống như đang nói giỡn. Hắn phảng phất thực sự tin tưởng khi Âu Dương trở về sẽ mang đến cho đại địa một trận hoa tuyết bảy màu phủ xuống.

- Không thành vấn đề, kihi ta trở về ta sẽ tặng cho ngươi một trận hoa tuyết bảy màu, nói được thì làm được.

Âu Dương vỗ ngực bảo chứng. Nhưng chủ đề vui vẻ như vậy làm sao lại có chút thương cảm.

- Chuyện đó là chúng ta giúp ngươi nói đúng không?

Ngụy Bỉnh Dập biết, chuyện như vậy để Âu Dương đi nói xác thực có chút khó có thể mở miệng, cho nên hắn muốn giúp Âu Dương nói ra.

- Để ta tự nói, Minh Hậu nói không sai, có lẽ ta sẽ không quay về được. Dù thế nào cũng phải cho bọn họ một nhắn nhủ!

Kỳ thực lần này rời khỏi, cho dù là bản thân Âu Dương cũng không có tự tin tuyệt đối.

Loại cách làm tiêu tán hết lực lượng và ký ức để mình triệt để côi cút một mình, chỉ mang theo tín niệm chí cao vô thượng tiến vào luân hồi chuyển thế sống lại, cũng không ai biết sẽ có kết quả như thế nào.

Có lẽ đến lúc đó Âu Dương sẽ giác ngộ được chí cao vô thượng cuối cùng, cũng có thể đến lúc đó Âu Dương sẽ giống như lời Minh Hậu nói, vĩnh viễn lạc đường trong luân hồi, không biết mình là ai, không còn bản tâm Thần Tiễn gì nữa.

- Ông bạn già! Lần này ngay cả ngươi cũng không thể đi cùng ta!

Phía sau Âu Dương một đạo hồng quang thoáng hiện, lúc này Thứ Kiêu Cung đã khôi phục dáng vẻ trước kia, cũng không phải dáng dấp vừa xuất hiện huyết quang khắp trời. Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung nói:

- Ông bạn già, khi ta không có ở đây, ngươi hãy giúp ta trấn thủ gia viên!

Cánh tay Âu Dương vừa mở ra, Thứ Kiêu Cung lăng không bay về phía thánh địa cuối cùng mà tiên giới liên quân từng trấn thủ trước đây, cũng được mọi người gọi là đỉnh núi thánh sơn của tiên giới.

- Ầm!

Sau một tiếng nổ, Thứ Kiêu Cung vững vàng cắm trên đỉnh núi, Thứ Kiêu Cung phát ra lực lượng khiến tất cả cường giả ở phương bắc đều có thể cảm thụ được. Lúc này hư ảnh của Thứ Kiêu Cung bao phủ toàn bộ thánh sơn, khiến ngọn núi trở nên vô cùng thần bí và thiêng liêng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.