Tiên giới, trong cung điện hư huyễn do đám mây tạo thành, Minh Hậu tính
toán thời gian. Thời hạn mười năm đã sắp sửa kết thúc, Thiên Vương cũng
đã từ giấc ngủ say tỉnh dậy, trận chiến đỉnh phong cuối cùng sắp sửa
trình diễn, nhưng Âu Dương vẫn chưa thể bước ra chí cao vô thượng của
hắn. . .
Nam tử bạch y đứng trên cửu thiên, ngạo nghễ nhìn khắp
thiên hạ. Hư huyễn tiên cung ở phía sau lúc ẩn lúc hiện. Lúc này hắn
giống như một pho tượng vương giả bất bại, mỉm cười bình thản như ngạo
thị chúng sinh. Thiên địa pháp tắc, đám mây, không khí, tất cả đều nằm
trong tay ta. Tất cả những cái này đủ khiến Thiên Vương khinh thường tất cả. Thiên Vương nhẩm tính, hẹn ước mười năm cũng đã sắp hết.
- Hinh Nhi, cuối cùng ngươi vẫn thua!
Thiên Vương không quay đầu lại, thậm chí cũng không đi dò xét Âu Dương rốt cuộc ở nơi nào, hắn đã nhận định Minh Hậu đã thua.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thiên Vương sắp sửa hóa đạo, nếu có người có
thể đạt được chí cao vô thượng, Thiên Vương đương nhiên có thể cảm thụ
được tất cả biến hóa này.
- Chưa đến thời khắc cuối cùng, làm sao ngươi có thể biết được ta nhất định sẽ thua. Ngươi là một thiên tài,
con đường của ngươi thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, thậm chí thất bại đối với ngươi là một chữ không hiện thực. Trong cuộc đời của ngươi chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thất bại, cho dù Âu Dương đã từng thắng ngươi,
ngươi cũng không quan tâm. Nhưng hắn không giống với ngươi, hắn tựa như
phượng hoàng trước kia của ta, chỉ có trong niết bàn hắn mới có thể tìm
được hồi sinh.
Kỳ thực khi Minh Hậu nói ra những lời này, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
- Hồi sinh trong niết bàn. Ha ha, trong mắt chúng ta hắn chẳng qua là một tiểu tử, Hinh Nhi ngươi còn nhớ lần đầu tiên ta nói cho ngươi, ta muốn
bước vào chí cao vô thượng là lúc nào không?
Trong mắt Thiên Vương mang theo một tia hoài niệm, có lẽ đây là lúc nhìn hắn còn hơi giống con người.
- Nội tình, hắn khiếm khuyết chính là nội tình. Hắn vẫn còn quá trẻ,
không có luân hồi muôn đời làm sao có thể nhìn thấu đại thế giới này? Vì chí cao vô thượng này, ta đâu chỉ luân hồi hơn trăm kiếp? Bước chân của ta tựa hồ đã in dấu khắp thế giới này, ta mang theo vô số nhận thức mới đi tới một bước ngày hôm nay!
Trong mắt Thiên Vương lộ vẻ kiêu ngạo.
- Đúng vậy, ngươi đã nhìn hết đại thế giới, cuối cùng thành tựu chí cao
vô thượng, nhưng chí cao vô thượng của ngươi chỉ là màu tro tàn.
Minh Hậu dùng ánh mắt bi ai nhìn Thiên Vương tiếp tục nói:
- Luân hồi qua trăm nghìn thế đã khiến ngươi quên, ngươi đã từng là một
con người, đã khiến ngươi quên ngươi cũng từng có sai lầm. Trong mắt
ngươi tất cả những gì ngươi làm đều đúng, ngươi lúc nào cũng nghĩ rằng
ngươi cho rằng đúng chính là đúng, ngươi học được cách đem sai lầm của
mình đổ lên đầu người khác!
- Hinh Nhi ngươi quá u mê không tỉnh. Kỳ thực đúng và sai cho tới bây giờ cũng không có định luận, giống như
hiện tại bầu trời đêm mọi người nói là màu đen. Nếu như ta khai sáng một kỷ nguyên mới, khi đó mọi người cho rằng bầu trời đêm là màu trắng, như vậy nó chính là màu trắng. Có lẽ hiện tại ngươi cảm thấy tất cả chuyện
này đều là lệch lạc, nhưng lúc đó thì sao? Các ngươi không nhìn thấu
bách thái của thế gian này, ngươi luôn nói trong mắt ta đúng sai là
tương phản, nhưng ngươi không biết trong mắt ta, đúng sai của ngươi cũng là tương phản.
Những lời này của Thiên Vương thật sự khiến Minh Hậu ngây ngẩn cả người.
Không sai, nếu như nói nhìn bản chất của thế giới này, Thiên Vương tuyệt đối
nhìn thấu triệt hơn nàng rất nhiều, nói như thế nào đây.
Có một
câu nói rất hay, kỳ thực trên đời này chưa bao giờ có đúng và sai thật
sự, nếu có chỉ là ngươi đứng ở góc độ nào thì nhìn thế giới với góc độ
đó mà thôi.
Thế sự vô tuyệt đối, lý luận của Thiên Vương nghe ra
có vài phần tà thuyết xằng bậy, trên thực tế Thiên Vương thật ra đã đạt
được một loại cảnh giới nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải
nước.
- Có lẽ ngươi nói không sai, nhưng Thiên Vương, ngươi vẫn sai rồi!
Minh Hậu vẫn kiên trì ý kiến của mình.
- Ta vẫn sai? Nói nhiều như vậy ngươi còn cho rằng ta sai sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc sai ở chỗ nào!
Thiên Vương có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Ta chẳng qua là muốn một số thứ xấu xa biến mất, ta chẳng qua là muốn
một thế giới tràn ngập tình yêu mà thôi. Lẽ nào như vậy cũng coi là sai? Những năm qua ngươi nhìn xem tiên giới đã sinh ra cái gì?
- Cướp giật, tàn sát, sợ hãi, tuyệt vọng. Con người chính là như vậy, bình
thường thì người nào cũng la to dũng khí, đến cuối cùng chân chính có
mấy người có dũng khí, có lẽ Âu Dương cũng xem là một trong số những
người đó cho nên hắn mới có tư cách trở thành đối thủ cuối cùng của
ta.....
Trong mắt Thiên Vương mang theo vẻ khinh thường nồng đậm.
Hiển nhiên là khinh thường đối với con người. Nhưng hắn tựa hồ cũng quên mất một chuyện quan trọng, hắn cũng từng là một con người.
- Còn có nửa năm cuối cùng, ta tin tưởng hắn sẽ sáng tạo ra kỳ tích.
Minh Hậu không muốn nói thêm cái gì với Thiên Vương, bởi vì suy nghĩ của bọn họ đã hoàn toàn khác nhau. Thiên Vương từ lâu đã không còn là người ôm
nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói lời yêu thương như trước kia. Thiên Vương
hiện tại là chí cao vô thượng, là thiên đạo mà nàng không thể nào ôm
lấy.
- Kỳ thực so với thành công, ta càng khát vọng thất bại!
Thiên Vương nói xong câu đó, cười lớn biến mất trước mặt Minh Hậu.
Lúc này Âu Dương và Cầm Linh Linh đã bước vào trong tiên giới. Tiên giới
không phải tiên giới hiện tại, mà là tiên giới khi Âu Dương vừa mới bước vào.
- Ta nên gọi ngươi là Uyên Như hay Linh Linh?
Âu
Dương nhìn Cầm Linh Linh, ký ức do thế giới vừa nghiền nát huyễn hóa ra
không chỉ nhen nhóm ký ức của hắn trong Chân Linh Giới trước kia, đồng
dạng cũng nhen nhóm phần ký ức thuộc về Lý Uyển Như. Chỉ có điều ký ức
này cũng không trọn vẹn, cũng không có phần ký ức thuộc về tiên giới.
- Đúng như ngươi nói, quá khứ đã là quá khứ rồi, hà tất phải quá chấp nhất.
Cầm Linh Linh cũng minh bạch, có vài thứ khi ngươi không thể truy tìm,
phương pháp tốt nhất chính là triệt để buông tay, như vậy mới có thể
khiến hai người càng thêm thản nhiên đối mặt với tất cả những cái nên
đối mặt, chứ không phải trước mỗi lần chạm mặt đều ngại ngần xấu hổ.
- Tại tiên giới ta đã trải qua rất nhiều cực khổ, cũng thấy được vô số sự vật huyền bí, nếu như có thêm trăm năm nữa, có lẽ ta có thể thực sự đạp phá tất cả, thực sự đạt được chí cao vô thượng, đáng tiếc ta không có
thời gian.
Âu Dương nói đến đây, hình ảnh trước mặt bắt đầu nghiền nát, từng chút nghiền nát.
Không sai, Âu Dương vẫn thất bại, cái này cũng không thể trách hắn ngộ tính
không đủ, muốn trách cũng chỉ có thể trách ông trời không cho hắn đủ
thời gian để hắn bước vào cảnh giới chí cao vô thượng.
- Từ tiểu
thế giới ta đã bắt đầu truy tìm vô thượng thiên đạo, mộng tưởng của ta
chính là đứng trên đỉnh của thế giới này. Trước kia bởi vì thiên phú của ta không đủ, cho nên ta thề phải khiến tất cả những kẻ khinh thường ta
phải hiểu rằng, bọn họ đã sai lầm. Nhưng hiện giờ cách đỉnh phong chỉ
còn một bước cuối cùng, ta lại không thể nắm bắt được.
Âu Dương ít nhiều có chút cảm thán.