Trong lúc nhất thời toàn sân luyện võ của Lăng Hoa biệt viện đều vang lên tiếng nghị luận về Âu Dương và kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Bọn họ thảo luận làm sao mới có thể phá được mũi tên của Âu Dương! Bọn
họ thảo luận nửa ngày, đáp án chỉ có một điều! Đó chính là tiếp cận...
Theo Tiêu Vân Cận, Âu Dương đi tới trong thư viện Lăng Hoa biệt viện. Nơi
này ngoại trừ hai người bọn họ ra hai người ra không còn một người nào
khác. Lúc này Tiêu Vân Cận mới dừng bước.
- Ngươi từng giết bao nhiêu người?
Giọng nói của Tiêu Vân Cận rất nhỏ, khiến người ta có cảm giác khúm núm.
Nhưng Âu Dương hiểu được, người này mới nhìn qua có vẻ khúm núm nhưng
lại rất nguy hiểm! Hắn chính là một con rắn độc! Không dễ dàng ra tay,
nhưng một khi ra tay, vậy nhất định sẽ một đòn giết chết!
- Mấy ngàn người đi!
Âu Dương tính toán một chút. Từ khi hắn ra trận tới nay, người chết trực
tiếp hoặc gián tiếp dưới tay hắn cộng lại tuyệt đối phải tới mấy ngàn
người!
- Không trách được, mỗi mũi tên của ngươi lại đầy sát ý như vậy!
Tiêu Vân Cận gật đầu. Dường như mấy ngàn sinh mạng này đối với hắn mà nói không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Lúc này Âu Dương lại cảm thấy rất hiếu kỳ về Tiêu Vân Cận. Đây rốt cuộc là
quái vật gì vậy? Dưới tình huống vừa nãy, hắn còn lựa chọn lùi bước. Âu
Dương cảm thấy, nếu như thực sự chiến đấu với hắn, phần thắng của mình
chưa tới một nửa. Trừ phi mình xuất toàn lực, hơn nữa còn chơi xấu hết
sức, bằng không, mình không chắc có thể thắng được hắn.
- Thiên
tài Tiêu Vân Cận, thực lực của ngươi so với Vương Phong Minh phải mạnh hơn rất nhiều. Vừa nãy tại sao không ra đánh với ta một trận?
Âu Dương hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Nếu như hắn được Sở Tương Hợp
chỉ định làm đội trưởng đội tham dự hội võ tứ quốc, vậy hắn cũng nên làm điều một đội trưởng nên làm. Chí ít hắn phải hiểu rõ về đội viên của
mình.
- Ta không phải là đối thủ của ngươi...
Tiêu Vân Cận khẽ nở nụ cười. Tuy rằng dáng dấp hắn rất bình thường, nhưng khi cười
lên vẫn rất dễ nhìn. Nhưng ở gần hắn trong gang tấc Âu Dương lại tự nói
với mình, không nên bị nụ cười trên khuôn mặt hắn lừa dối. Gia hoả này
rất nguy hiểm.
- Ngươi là yêu cung thủ, ngươi am hiểu tấn công
từ xa. Nếu như tại sân luyện võ, ngươi có thể phát huy ra một nửa thực
lực. Đánh với ngươi một trận, ta không có niềm tin tất thắng. Nếu như ở
bên ngoài, ta chắc chắn phải chết...
Tiêu Vân Cận phân tích rất
đúng chỗ. Hắn biết, hẳn là Âu Dương am hiểu đánh lén. Với tầm ngắm siêu
dài của hắn, ngoài mấy dặm cũng có thể kéo cung bắn chết kẻ địch. Nếu
mình chưa hoàn thành yêu hóa, ở bên ngoài chỉ sợ sẽ bị bắn mất mạng.
Âu Dương nghe Tiêu Vân Cận nói, hắn không mở miệng. Hắn phát hiện mình đã
có chút xem thường gia hoả này. Hắn không chỉ nguy hiểm. Điểm đáng sợ
nhất của hắn chính là ở chỗ hắn thông minh! Đúng như như lời hắn nói,
nếu Âu Dương gặp hắn ở bên ngoài, đối diện với mũi tên xuất quỷ nhập
thần của Âu Dương cho dù là Yêu Chiến Sĩ lục giai như Trịnh Công Danh
cũng chỉ có thể bị động phòng ngự. Trong tình huống một Yêu Chiến Sĩ ngũ giai không có bất kỳ phòng bị nào, bị một kiếm đứt cổ đó là chuyện
không thể bình thường hơn được.
- Thật ra ta cũng đã giết người!
Tiêu Vân Cận bỗng nhiên chuyển đề tài. Không ngờ từ việc thảo luận vấn đề
mạnh yếu, đột nhiên lại chuyển đến vấn đề hắn cũng từng giết người.
Giết người? Nếu như là trong quá khứ khi Âu Dương ở trong thế giới của hắn,
hắn nghe được có người nói cho hắn biết người đó đã giết người, hoặc là
hắn cảm thấy người này phát điên, hoặc là hắn cảm giác mình thật sự gặp
phải tội phạm giết người! Nhưng trong thế giới đẫm máu như nơi đây,
người đã từng giết người rất nhiều. Nơi này không có hòa bình. Nơi này
là thế giới chung quanh đều là chinh chiến!
- Ta mười sáu tuổi đã trở thành Yêu Chiến Sĩ. Ta tự tay tiêu diệt một đội hơn một trăm tên cướp!
Không phải Tiêu Vân Cận đang khoe khoang. Dường như hắn đang kể lại một chuyện trước kia.
- Thù hận?
Âu Dương biết, vào lúc này hầu như sẽ xuất hiện một vở kịch có nội dung
máu chó. Nhưng hắn hiểu quá rõ những vở kịch có nội dung như vậy. Đại
khái chính là người thân của Tiêu Vân Cận bị cướp giết chết. Sau đó hắn
nỗ lực trở thành một cường giả, giết chết tất cả đám cướp đó. Nhưng hắn
phát hiện người thân của mình lại không trở về được nữa! Đây là một điển hình của lệ chí lưu...
- Phải!
Nhưng không giống như tiểu thuyết lệ chí lưu một trăm chữ mà Âu Dương đã suy nghĩ, Tiêu Vân Cận chỉ khẽ gật đầu nói:
- Ta khát vọng trở thành một cường giả. Cho nên ta tới nơi này. Ta khát
vọng được thể hiện chính mình, cho nên ta nhất định phải tham gia hội võ tứ quốc. Ngươi đã hiểu chưa?
- Không hiểu...
Âu Dương
thật sự không có thể nói được gì khi những lời Tiêu Vân Cận nói ra lại
không theo bài bảng quen thuộc như vậy! Đây là một gia hỏa có lý do kém
lôgic nhất mà hắn gặp phải sau khi đi tới đây. Tóm lại hắn muốn nói gì?
- Ha ha, nửa tháng tiếp theo, ta sẽ tận lực phối hợp tất cả hành động của ngươi. Ta hi vọng ngươi sẽ không để ta phải thất vọng. Ngươi có thể dẫn dắt chúng ta cùng giành thắng lợi trong hội võ tứ quốc!
Điều
Tiêu Vân Cận nghĩ tới quả thật quá xa. Âu Dương chỉ suy nghĩ một chút về việc đoạt được giải quán quân, nhưng hắn nói dường như đã rất chắc
chắn!
- Tận lực đi...
Âu Dương gật đầu. Hắn không quan tâm có phải tâm lý Tiêu Vân Cận có một bóng tối đáng thương hay không,
nhưng chí ít lần đầu tiên người ta công khai biểu thị muốn giúp đỡ mình, đối với người ủng hộ, người nào nói không quan tâm, vậy chỉ là kẻ nói
dối!
- Ha ha, ta tin tưởng ngươi có thể!
Cũng không biết Tiêu Vân Cận có được sự tự tin này từ đâu. Hắn giống như còn tự tin hơn cả Âu Dương.
- Có thể...
Vào lúc này Âu Dương có chút cảm giác không biết phải nói gì. Thiên tài
đúng là thiên tài. Không chỉ có thiên phú quỷ dị, ngay cả phong cách
hành sự cũng đủ quỷ dị. May là ở cái thế giới này, nếu như ở thế giới
của mình, người như vậy chính là kẻ bị mắc chứng hoang tưởng, không cẩn
thận không chừng sẽ bị người ta ném vào bệnh viện tâm thần..
...
Trong Đô Thành có một tòa phủ đệ lớn một cách dị thường, quanh năm có rất
nhiều binh sĩ tuần tra. Nơi này là trung tâm quyền lực chỉ đứng sau
hoàng thành! Đây chính là Lăng phủ, cũng chính là nhà của Đại nguyên
soái tam quân Vận Đại, Lăng Trung Thiên.
Lúc này hắn đang ở trong đại sảnh Lăng phủ tiếp khách. Sở Tương Hợp đang ngồi uống nước. Lăng
Trung Thiên tự mình rót trà xanh cho hắn, vẻ mặt tươi cười.
- Nhìn quốc sư đại nhân cười như vậy, xem ra biểu hiện của Âu Dương còn tốt hơn cả sự tưởng tượng của ngài sao?
Lăng Trung Thiên là một trong số ít người biết được xuất thân của Âu Dương, cũng như hiểu Âu Dương có bí mật đầy người.
- Ha ha ha ha, vẫn là Trung Thiên lão đệ hiểu rõ lão ca ta! Trên người Âu Dương đầy những bí mật. Lai lịch của hắn giống như một mê cung. Ta đã
phái người đi qua thôn Kháo Sơn, nhưng vẫn không có cách nào tra ra quá
khứ của Âu Dương! Hắn giống như đột nhiên xuất hiện trên thế giới này,
thật khiến người ta suy nghĩ không ra!