Người tạo ra bức tượng này, chắc chắn có tay nghề xuất thần nhập hóa.
Tuy rằng không có cách nào thật sự khắc hoạ ra khí phách của bản thân
mình, nhưng thực sự có vài phần thần vận.
Lúc này bên dưới pho tượng không ngờ có không ít người làm lễ. Nhìn cảnh tượng như vậy dù sao Âu Dương cũng cảm thấy khó hiểu.
Nếu quả thật chính là những người hành hương, tại sao những người này không đi tới Vạn Tiên Sơn?
Mình thật sự có thể thông linh qua bức tượng tại Vạn Tiên Sơn, chung quy vẫn tốt hơn bức tượng này nhiều.
Nghĩ tới những điều này, trong lòng Âu Dương bỗng nhiên cảm thấy run rẩy. Chẳng lẽ Vạn Tiên Sơn đã xảy ra chuyện?
- Không đúng! Nếu như Vạn Tiên Sơn thật sự đã xảy ra chuyện, nói như vậy
không thể nào có nhiều người vẫn tới lễ pho tượng của mình như vậy!
Âu Dương nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ của mình.
Nhìn một chút về phía tây, bên kia chính là phòng tuyến của Vạn Tiên Sơn!
Đối với chuyện ở Chân Linh Giới, nếu như mình đã rời khỏi, cũng không
tiện lại nhúng tay vào. Đây gọi là chuyện của hậu bối tất có hậu bối
giải quyết.
Mình còn bận lấy lại chân thân!
Nghĩ như vạy,
Âu Dương liền tiện tay mở ra một thông đạo ở trước mặt mình, sau đó tiến vào thông đạo biến mất trong Lâm Hải Thành.
Lúc Âu Dương biến
mất, vô số người trợn tròn hai mắt nhìn sang bên này. Có thể tùy ý bổ ra không gian như vậy, chắc chắn chỉ có cường giả cấp ý chí mới làm được.
Mặc dù Lâm Hải Thành có không ít cường giả, nhưng muốn gặp được một
cường giả cấp ý chí vẫn rất khó.
- Cường giả cấp ý chí! Vừa nãy
ta đã nhìn thấy cường giả cấp ý chí! Lẽ nào cường giả cấp ý chí này sắp
vũ hóa phi tiên nên chạy đến nơi đây để bái thánh sao?
Rất nhiều người đều tự hỏi như vậy. Tuy nhiên nếu như Âu Dương nghe được mấy câu này sợ là chỉ có thể cười khổ rời đi.
Chuyện vũ hóa phi tiên đã từng là chuyện cầu cũng không được. Nhưng bây giờ
Tiên giới cực kỳ hỗn loạn. Nếu quả thật có thể, Âu Dương thật sự không
muốn vũ hóa phi tiên bước vào trong thời đại lớn kia.
Xuyên qua
thông đạo không gian, Âu Dương vừa vặn phát hiện ra Trung Châu Thành.
Bởi vì bản thân Âu Dương cũng không biết lúc trước Lý Uyển Như đã để tro cốt của mình ở vị trí nào. Trung Châu thành cũng được coi là địa giới
của Vạn Tiên Sơn. Cho nên Âu Dương dự định bắt đầu tìm kiếm từ chỗ này.
Mình đi tìm kiếm tro cốt của mình? Âu Dương suy nghĩ một chút liền phì cười! Điều này chỉ sợ là chuyện khôi hài nhất trong lịch sử. Hiện tại mình có thân thể, còn muốn đi tìm tro cốt của thân thể trước đây. Chỉ nghĩ tới
những điều này Âu Dương không thể không cười được nữa.
Trung Châu Thành, năm đó nơi này chính là trung tâm của toàn Chân Linh Giới. Vạn
Tiên Sơn đệ nhất thiên hạ tông chính là ở chỗ này. Nơi này có thể nói là nơi phồn hoa nhất trong tất cả Chân Linh Giới.
Khi chân chính
đến Trung Châu Thành, Âu Dương lại có chút giật mình nho nhỏ. Bởi vì hơn bảy ngàn năm trôi qua, Trung Châu Thành không ngờ lại không có một chút biến hoá nào, càng không có gì khác biệt so với lúc mình rời đi.
- Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào Trung Châu Thành chơi trò giữ gìn di sản văn hóa hay sao?
Âu Dương nở nụ cười. Tuy nhiên vừa nghĩ cũng hiểu. Dù sao năm đó Lâm Hải
Thành rất tệ. Sau khi giải phóng Mê Hồn Hải, nhiều người tới, tất nhiên
việc xây dựng kiến thiết cũng phát triển nhanh hơn.
Lúc trước Trung Châu Thành chính là một quái vật khổng lồ. Cho dù muốn xây dựng thêm cũng có vẻ không cần thiết.
Đi vào trong Trung Châu Thành, Âu Dương nhìn một vài phàm nhân và một vài
tu luyện giả đi lại lung tung không có mục đích trên đường, Âu Dương có
cảm giác rất cổ quái.
- Đại ca, người nơi này tại sao lại kỳ lạ như vậy......
Phía xa, một nữ tử một tay nắm lấy cánh tay của một nam tử, sắc mặt rất khó coi. Sắc mặt nam tử cũng không dễ coi cho lắm.
- Bớt nói đi! Chúng ta ở lại đây một đêm sau đó sẽ lập tức rời đi!
Nam tử này trừng mắt với nữ tử một cái. Tuy nhiên trong mắt của hắn lại
phát ra sự sợ hãi. Có thể nhìn ra hắn cũng có chút lo sợ.
- Chu đại ca, sao bọn họ còn chưa trở lại. Mua chút thức ăn khó như vậy sao?
Nữ tử vẫn nắm chặt cánh tay của nam tử.
- Mẹ kiếp, chuyện kỳ quái gì vậy! Người ở nơi này đều không cần ăn cơm
sao? Lão tử tìm lâu như vậy, cái gì cũng có, chỉ không có quán cơm!
Một giọng nói vô cùng tục tằng từ phía xa truyền đến. Sau đó liền nhìn thấy một hán tử cao lớn và một nam tử gầy giống như con khỉ từ phía xa đi
tới. Vừa đi còn vừa hùng hùng hổ hổ nói. Nhưng những người trên đường
lại xem như hoàn toàn không nhìn thấy hai người này.
- Xảy ra chuyện gì vậy lão trư?
Nam tử bị nữ tử kia nắm lấy tay, liền tiến tới đón. Chợt nghe hán trử được gọi là lão trư tục tằng nói:
- Đúng là chuyện quái lạ. Tất cả các tửu điếm ở đây đều đóng cửa. Ta muốn tìm người mua chút đồ cũng không ai bán cho ta!
- Đúng vậy. Hơn nữa những người ở đây đầu rất thâm trầm...
Con khỉ ốm kia cũng run rẩy nói chuyện.
Trong lúc bọn họ nói chuyện Âu Dương đã quan sát xung quanh. Tuy nhiên hắn
nhìn hồi lâu vẫn không nhìn thấy bất kỳ chỗ nào cổ quái.
- Tiểu ca, các ngươi đi nhanh đi. Nơi này không phải là nơi các ngươi nên đến...
Ngay lúc bốn người đang oán giận, chợt có một lão nhân đầu tóc bạc phơ đi tới trước mặt bốn người nói.
- Lão bá, chúng ta chỉ muốn nghỉ tạm lại đây một đêm. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành lên Vạn Tiên Sơn bái sư!
Lão trư lớn tiếng nói.
- Đi thôi, Vạn Tiên Sơn sẽ không thu nhận các ngươi! Còn không đi, nói không chừng cuối cùng ngay cả mạng cũng mất!
Lão giả kia lắc đầu thở dài. Nói tới đây, lão nhân này hữu ý vô ý nhìn Âu Dương.
- Ngươi chờ một chút!
Âu Dương nhìn thấy lão nhân này dùng loại ánh mắt như vậy nhìn mình, trong mắt của hắn không ngờ lại lóe lên sát khí. Một loại sát niệm giống như
đến từ trong, bất ngờ khiến Âu Dương có cảm giác muốn giết chết lão nhân này.
Cố gắng kìm chế sát ý này, Âu Dương đi tới bên cạnh lão đầu nói:
- Lão tiên sinh vừa nãy nói vậy là có ý gì? Ta cũng muốn lên Vạn Tiên Sơn bái sư. Chẳng lẽ bái sư không được, Vạn Tiên Sơn còn muốn giết người
sao?
- Ha ha, Vạn Tiên Sơn đương nhiên sẽ không giết người. Tuy nhiên...
Lão đầu tinh tế quan sát Âu Dương, sau đó bỗng nhiên chuyển đề tài nói:
- Quên đi, xem như lão hủ xui xẻo. Ban đầu không nên nói chuyện này với
người ngoài. Nếu như chư vị có thể đến nơi đây, xem như là duyên phận.
Ta nói cho các ngươi biết!
Vừa nghe thấy chuyện thú vị như vậy, ba nam một nữ kia vội vàng xông tới. Chợt nghe lão đầu kia nói:
- Trung Châu Thành chúng ta có một tập tục. Cứ cách mỗi trăm năm lại phải cử hành nghi thức cúng huyết đồ một lần!
Thời điểm lão đầu kia mới nói đến huyết tế liền nhìn thấy sắc mặt của ba nam một nữ kia thay đổi.
Huyết tế là một loại phương thức tế lễ của tà giáo. Loại huyết tế này là lấy
máu của người bên ngoài để tiến hành tế lễ. Lúc này lão đầu nói ra
chuyện huyết tế, đương nhiên ba nam một nữ vô cùng sợ.