- Không cần phải thương tâm, đây có thể chính là mệnh của ta,
trước khi chết ta có thể gặp lại được ngươi, có thể thấy được đệ tử của
ta có tiền đồ như thế, còn gì không hài lòng nữa.
Trịnh Khôn nhìn vào người đệ tử này của mình, mặc dù hắn không thể nào hiểu nổi rốt
cuộc vi sao Âu Dương đạt được tới độ cao như thế, nhưng vừa rồi hắn đã
tận mắt thấy được thần sư lực của Âu Dương.
Vẻn vẹn chỉ hơn sáu
mươi năm, Âu Dương có thể đạt được thần sư, càng có được lực lượng phá
thiên như vậy, Trịnh Khôn đã vô cùng thỏa mãn.
- Sư phụ, để con mang người ra ngoài! Ra bên ngoài còn có một tia sinh cơ!
Âu Dương ôm lấy thân thể đang không ngừng héo rút của Trịnh Khôn muốn rời đi, nhưng Trịnh Khôn lại mở miệng ngăn cản Âu Dương.
- Hài tử, ta biết vì sao ngươi phải tới nơi này, sư phụ ở đây chờ đợi
nhiều năm như vậy, mặc dù không có năng lực tiến lên tầng thứ cao hơn,
nhưng cũng đã hiểu rõ ra được một số điều, hôm nay Nguyệt Môn đã bị
phong kín, nơi này đã biến thành một thế giới độc lập, muốn đi ra ngoài
là không có khả năng.
Trong mắt Trịnh Khôn không có gì sợ hãi,
lúc trước khi tiến vào Sinh Tử Cảnh, Trịnh Khôn cũng đã từng mê man cùng sợ hãi, thế nhưng hôm nay Trịnh Khôn đã không còn sợ hãi gì nữa.
Sau khi trải qua một thời gian dài sợ hãi, đến khi tử vong chân chính phủ
xuống, Trịnh Khôn không ngờ lại có một loại cảm giác như được giải
thoát.
- Sư phụ!
Âu Dương thực sự không biết nên nói gì,
kỳ thực hắn so với bất kỳ kẻ nào cũng đều rõ ràng hơn, thế giới này đã
bị phong kín, nếu hiện tại hắn đi ra ngoài, có lẽ cả đời này cũng đều
không thể bước vào nơi này một lần nữa, con đường phi tiên hắn bước đi
đã gian khổ không gì sánh được, từng bước đi được tới ngày hôm nay, nếu
như hiện tại muốn Âu Dương buông tha, Âu Dương có thể cam tâm được hay
không?
Hơn nữa Thiên Hoàng cùng Vệ Thi đã tiến lên tầng trên, nếu như mình rời đi thì hai người bọn họ còn có thể sống sót được không? Âu Dương nhẹ nhàng lấy chiếc huy hiệu trong lòng ra, Âu Dương hiểu rõ, kỳ
thực đây mới là một đường sinh cơ cuối cùng.
- Hài tử, đi thôi,
nếu không đi Nguyệt Môn sẽ khóa chặt mất! Cho dù sinh mệnh của sư phụ có qua đi cũng sẽ ở nơi này chờ ngươi chiến thẳng trở về...
Trịnh
Khôn lên tiếng, ánh mắt hắn đã bắt đầu chuyển sang màu xám xịt, tử khí
tràn ngập toàn thân hắn, lúc này ý thức của Trịnh Khôn đã gần mất đi
hoàn toàn, khoảng cách tới tử vong chỉ còn một bước cuối cùng.
Nhẹ nhàng đặt Trịnh Khôn lên trên tảng đá lớn, Âu Dương ngẩng đầu nhìn
trời, hắn biết đã đến lúc mình phải đi, bằng không Nguyệt Môn sẽ hoàn
toàn khóa chặt.
- Sư phụ, con nhất định sẽ chiến thắng trở về,
hắn không phải là đối thủ của con, bất kể là ở nơi nào thì hắn cũng đều
không phải là đối thủ của con...
Âu Dương nói đến đây liền vèo một tiếng bay thẳng về phía bầu trời.
Đại điện kim sắc, ánh sáng kim sắc, tất cẩ đều là kim sắc.
Thế giới này dường như được chế tạo nên từ hoàng kim. Lúc này Hoàng Thiên
Đại Đế quỳ rạp trong một góc của đại điện kim sắc, toàn thân cao thấp
của hắn đều là một loại cảm giác vô lực.
Hoàng Thiên Đại Đế ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên vương tạo trên cao, nam nhân này
cường đại vượt quá xa sự tưởng tượng của HoànG Thiên Đại Đế. Khi chưa
tới nơi này, hắn còn có mang theo tâm tất thắng, nhưng đến thời điểm
chân chính đối mặt với nam nhân này, hắn mới hiểu được, tâm tất thẳng
khi đối mặt với thực lực tuyệt đối đều chỉ có nước sụp đổ.
Nam
nhân này đã vượt quá xa phạm vi hiểu biết của hắn, lúc này Hoắc Khải
Phong căn bản không thèm liếc nhìn hắn một cái, vẻn vẹn chỉ bằng vào uy
thế như ẩn như hiện trên người hắn vậy mà đã khiến cho Hoàng Thiên Đại
Đế bị áp chế giống như một đứa trẻ con, toàn thân vô lực.
- Ngươi không phải Linh Tâm!
Hoắc Khải Phong nhìn Vệ Thi trước mắt mình, tuy rằng hình dáng giống nhau
như đúc, nhưng Hoắc Khải Phong hiểu rõ nữ tử này lại không phải là Linh
Nhi của mình.
Linh Nhi đã bị mình phong ấn bên dưới Thánh Hồ, làm sao có thể tới được nơi đây? Hơn nữa bản thân mình đã dùng rất nhiều
phương pháp như vậy, đều không thể giữ được tính mạng của Linh Nhi, nàng làm sao có thể sống lại được.
- Ngươi ngay cả thân thể cũng không có, chắc hẳn ngươi là hồn giả?
Hoắc Khải Phong vẻ mặt mỉm cười, sau đó khuôn mặt hắn lập tức biến sắc, một
cỗ uy thế tựa như thiên băng địa hãm từ trên người hắn phô thiên cái địa đè xuống toàn bộ đại điện, Vệ Thi ở trước mặt hắn toàn thân dường như
một quả bóng cao su bị đập mạnh, vèo một tiếng liền trực tiếp bị đánh
bay đến trước mặt Hoàng Thiên Đại Đế.
Hoàng Thiên Đại Đế rất muốn đứng dậy để đỡ lấy Vệ THi, nhưng toàn thân hắn cho dù một chút sức lực
cũng không có, dường như hắn đã bị lực lượng kinh khủng của Hoắc Khải
Phong chói chặt ở nơi này không tài nào nhúc nhích nổi.
- Hừ!
Nói! Rốt cuộc là ai mở ra phong ấn hồn giới, bản tọa mấy vạn năm không
ra ngoài Tỏa Yêu Tháp, xem ra thiên địa đều đã quên mất bản tọa rồi!
Ánh mắt Hoắc Khải Phong tựa như một mũi mâu tử thần nhìn chằm chằm vào hai
người, khiến cho tinh thần của hai người gần như tan vỡ.
Căn bản
không cần xuất thủ, chỉ dựa vào khí thế trên người là có thể triệt để ép chết người khác, đây chính là Hoắc Khải Phong giống như một vị đại thần đã quét ngang toàn bộ Chân Linh Giới.
Hoắc Khải Phong chậm rãi
đứng dậy từ trên vương tọa, hắn chậm rãi bước từng bước về phía trung
tâm đại điện, vừa đi vừa nhìn Hoàng Thiên Đại Đế cùng Vệ Thi, nói:
- Không ngờ các ngươi còn có một tên đồng bọn!
Khóe miệng Hoắc Khải Phong khẽ nhếch lên, cảm giác tà ác kia khiến cho Hoàng Thiên Đại Đế cùng Vệ Thi nhịn không được đều thấy lạnh lẽo run rẩy.
- Âu Dương! Nghìn vạn lần không nên vào đây! Có thể đi thì chạy đi!
Vệ Thi rất muốn cố gắng hô lên, thế nhưng nàng phát hiện ra tất cả lực
lượng đều đã bị Hoắc Khải Phong khóa chặt, ngay cả năng lực mở miệng
cũng đều mất đi.
Hoàng Thiên Đại Đế ở một bên cười cười, đây là
một loại cười nhạo, hắn đang cười nhạo bản thân, cười nhạo bản thân vô
tri, không ngờ lại mưu đồ muốn khiêu chiến Hoắc Khải Phong. Đây căn bản
không phải là người mà mình có năng lực khiêu chiến...
- Ừm! Tiểu tử rất cường đại!
Con mắt Hoắc Khải Phong bỗng nhiên sáng ngời, hắn nheo mắt lại, mặc dù
không bước ra khỏi tầng sáu, nhưng toàn bộ Tỏa Yêu Tháp lại đều nằm
trong sự khống chế của hắn.
Âu Dương lúc này đã đi tới tầng thứ
năm Hư Vô Thế Giới, Hư Vô Thế Giới này đối với người khác vô cùng áp
lực, nhưng đối với Âu Dương mà nói thì lại không có bất kỳ ngăn trở gì,
Âu Dương huyền phù trước đại môn đi tới tầng thứ sáu Tỏa Yêu Cảnh, tay
trái hắn cầm theo Thứ Kiêu Cung, tay phải đặt ở trên ngực của mình.
- Thành bại đều ở một lần này!
Âu Dương tự nhủ rồi thân thể lập tức bay vọt về phía tầng thứ sáu.
Mà lúc này trong tầng sáu, Hoàng Thiên Đại Đế cùng Vệ Thi đều nhắm mắt lại.