- Ngụy Bỉnh
Dập, ngươi không cần phải nói nhiều làm gì. Ma tộc ngươi có chút nguồn
gốc từ Chiến tộc ta. Ta tạm thời không muốn đối địch với ngươi. Nhưng
việc này chỉ có tác dụng tạm thời. Sẽ có một ngày có người dẫn chiến tộc binh sĩ bước lên vùng đất này san bằng Vạn Yêu thành của ngươi!
Chiến Vương nói xong cười ha ha, thoáng cái liền biến mất không còn tăm hơi.
Ngụy Bỉnh Dập vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó. Hai tay hắn đã nắm chặt lại.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không lựa chọn ra tay. Chuyện Chiến Vương
là thiên hạ vô địch không phải chỉ là lời đồn đại. Hiện tại, mình đánh
với hắn, tuy rằng không đến nỗi bị đánh chết, nhưng cuối cùng nhất định
sẽ bị thương. Đến lúc đó truyền ra ngoài, mình còn có mặt mũi gì nữa?
Chúng Thần Điện, lúc này Chúng Thần Điện thật sự biến thành Thần điện. Nơi
này đã không còn các chế độ tông phái giống như trước kia nữa. Nơi này
cũng không còn là Chúng Thần Điện do Hoàn Nhan Liệt định đoạt. Bây giờ
Nghi Quân chiếm lĩnh nơi này, đồng thời phái ra tướng tài đắc lực của
mình là Hàn Phi thống lĩnh nơi này. Tuy nói hàn phi tính tình tương đối
hiền lành, nhưng người trong Chúng Thần Điện vẫn cảm giác không được tự
nhiên.
Vạn Tiên Sơn, bây giờ địa vị Vạn Tiên Sơn đã không còn tầm thường nữa. Đám Lăng Túc Dạ Thiên đã sớm trở thành cường giả đỉnh cấp.
Từ lúc tiến vào Chúng Thần Điện, Hàn Phi đã bắt đầu thăm hỏi các nơi về
các chuyện liên quan với Chúng Thần Điện.
Chuyện Tiễn Thần Âu
Dương hắn càng biết rõ. Trước khi thời đại lớn xuất hiện, danh tiếng của Tiễn Thần Âu Dương đã truyền khắp hai giới. Bây giờ cho dù thời đại lớn xuất hiện, tên tuổi của Tiễn Thần vẫn vô cùng vang dội.
Chuyện
khúc bi ca lôi điện, Hàn Phi đã biết. Nhưng Hàn Phi không giống như
những người khác cho là rằng điều này là chuyện bình thường. Cho dù là
thời điểm lúc trước khi Vạn Tiên Chi Vương Nghi Quân bỏ mình chẳng qua
cũng chỉ có nửa Tiên giới xuất hiện lôi điện bi ca. Nhưng thời điểm Tiễn Thần bỏ mình không ngờ có thể khiến Tiên giới đều tấu lên khúc nhạc
buồn. Có thể tưởng tượng được người này tuyệt đối không phải là một phàm nhân.
- Vệ Thi cô nương, Âu Dương còn có thể trở về không?
Hàn Phi ngồi trong vườn mai. Phía trước người hắn có để một cây đàn tranh.
Cây đàn tranh này nhìn qua vô cùng cổ xưa. Nhưng Hàn Phi gảy dây đàn, âm thanh giống như thiên âm lại từ trong đàn tranh phát ra. Sóng âm phát
ra trầm bổng, người của toàn Chúng Thần Điện đều có thể nghe thấy rõ
ràng.
- Ta không biết!
Vệ Thi lắc đầu. Vệ Thi biết, Nghi
Quân rất có hứng thú đối với Âu Dương. Hoặc là nói cách khác, Nghi Quân
muốn thu Âu Dương làm thủ hạ. Nhưng Âu Dương là người có thể dễ dàng bị
người khác thu phục sao? Dùng cách nói của Vệ Thi, nam nhân này là gió
trên trời. Bất kỳ ai cũng không thể nào giữ gió trong tay!
- Vệ
Thi cô nương, Nghi Quân Đại Đế đang phát triển. Thời đại lớn lần này
chính là thời đại lớn thuộc về Nhân tộc. Nếu như Âu Dương chịu góp chút
sức lực giúp Nghi Quân Đại Đế, tương lai thành tựu nhất định vượt xa
hiện tại. Cho nên tại hạ hi vọng Vệ Thi cô nương có cơ hội gặp được
người này có thể chuyển những lời này cho hắn biết!
Hàn Phi chẳng biết xấu hổ nói.
- Những lời này vẫn để Hàn Phi đại nhân tự mình nói đi. Ta chẳng qua chỉ là tiểu nữ tử nhất giai mà thôi!
Vệ Thi với bộ dạng thản nhiên không muốn không cầu khiến Hàn Phi không biết nói gì hơn!
- Báo...
Ngay khi Hàn Phi muốn nói gì đó, bỗng nhiên một giọng nói ngắt lời Hàn Phi.
Chỉ thấy một đệ tử Chúng Thần Điện cầm một bức họa trong tay nâng lên
nói:
- Điện chủ, chân dung của Chiến Vương đã được đưa tới!
- Ồ? Chân dung Chiến Vương sao? Ha ha, nói vậy hẳn Vệ Thi cô nươngcòn
chưa từng thấy qua chân dung của cường giả đệ nhất thiên cổ đi. Nào,
chúng ta cùng nhau xem!
Hàn Phi nói xong, liền nhận từ tay của người đệ tử bức chân dung sau đó đi tới trước người Vệ Thi chậm rãi mở cuộn tranh ra.
Thành thật mà nói Vệ Thi hoàn toàn không có hứng thú đối với hình dạng của
Chiến Vương. Dù sao từ trước tới nay trong lòng Vệ Thi đều chưa từng
nghĩ tới chuyện tranh hùng thiên hạ. Ban đầu nàng cũng nghĩ như Âu Dương lúc trước, trong thời đại này có thể thuận theo dòng chảy mà tồn tại đã là đủ rồi.
Tuy nhiên khi chân dung mở ra trước mặt Vệ Thi, Vệ
Thi không có cách nào khiến mình bình tĩnh được. Nàng gần như theo bản
năng thốt ra hai chữ:
- Âu Dương...
- Âu Dương? Đây là Chiến...
Hàn Phi nói tới đây sắc mặt liền đại biến. Vệ Thi đợi Âu Dương bao nhiêu năm? Nàng có khả năng nhận sai người sao?
- Vệ Thi cô nương, ngươi xác định người trên bức họa này là Âu Dương sao?
Hàn Phi biết, nếu như người này đúng là Âu Dương, vậy chuyện này đã quá mức rồi! Không ngờ Tiễn Thần lại là Chiến Vương? Nếu chuyện này là sự thật
chỉ sợ đủ để chọc thủng trời!
Vệ Thi trầm mặc không nói. Thật ra
nàng cũng không hiểu tại sao Âu Dương lại biến thành Chiến Vương... Tuy
nhiên điều này cũng không thể trách Vệ Thi được. Dù sao đây chẳng qua
chỉ là một hiểu lầm. Một hiểu lần do Âu Dương tận lực chế tạo ra. Tuy
nhiên hiểu lầm kia cũng có khả năng sẽ mang đến một chút phiền phức nhỏ
cho Âu Dương.
Trên cánh đồng tuyết phía Tây Bắc, Âu Dương đứng ở trên một ngọn núi cao vút trong mây. Sở Yên Nhiên đứng bên cạnh hắn nói:
- Phu quân muốn đi đâu?
- Từ sâu trong lòng, ta có cảm giác chiến tộc sẽ xuất hiện ở bên kia!
Âu Dương chỉ về phía ngọn núi phía sau. Bên kia chính là hướng Lạc Mai
Trấn lúc trước. Đối với hướng đó, theo bản năng trong lòng Âu Dương có
một chút quyến luyến. Trong bốn mươi năm kia thực sự đã ghi tạc trong
lòng. Mặc dù nội tâm lựa chọn quên lãng, nhưng có vài hình bóng dù sao
cũng không quên được.
- Bên kia? Bên kia là chỗ nào?
Sở
Yên Nhiên không mấy hiểu rõ về Tiên giới. Lúc trước thời điểm nàng kế
thừa thánh nữ, đã là lúc thời đại lớn kết thúc. Nàng một mực ở trong mộ
của Yêu tổ chưa bao giờ đi ra. Cho nên đối với Tiên giới này, nàng thực
sự không rõ. Âu Dương chỉ về phía Lạc Mai Trấn trên thực tế chính là nơi chiến tộc đã xuất hiện vào thời đại lớn lần trước. Chỗ này cũng là nơi
chiến tộc huyết chiến với Nhân tộc lần trước.
- Nơi đó gọi là Lạc Mai Trấn!
Âu Dương cảm giác trong đầu chợt đâm nhói. Đối với Lạc Mai Trấn, dường như mình có một hồi ức trời sinh. Nhưng khi mình nỗ lực muốn nắm lấy hồi ức này, nó lại lặng lẽ biến mất khỏi đầu mình, giống như chưa từng xuất
hiện.
- Lạc Mai Trấn...
Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói thầm cái tên này!
- Chúng ta đi bên kia xem thử. Dường như ta đã đánh mất gì đó ở đó. Có thể tới đó ta sẽ tìm lại được..
Âu Dương biết, mình nhất định đã đánh mất thứ gì đó trân quý. Tuy nhiên
hắn không biết, có thể hắn tìm trở về cũng không phải là chuyện tốt.
Hai người bay về hướng Lạc Mai Trấn. Mà lúc này trong Lạc Mai Trấn, một nam tử mặc y phục màu đỏ đang ngồi tại Mai Hải Chi Trung nhìn từng đợt hoa
mai rơi xuống. Trong mắt hắn mang theo mấy phần thương cảm.