Âu Dương mỉm cười định ôm Tiểu Nhạc, nói:
- Tiểu Nhạc, không nhận ra ta sao?
Nhưng Tiểu Nhạc xoay người tránh đi, Âu Dương thấy vậy thì sững sờ.
- Sao vậy? Không ai nhận ra ta sao?
Âu Dương liếc từng người bằng hữu, cười khẽ nói:
- Chắc chắn có người nhận ra ta chứ?
Lý Vĩ nhìn Âu Dương, khẳng định nói:
- Ngươi không phải là Âu Dương!
Lý Vĩ và Âu Dương rất quen thuộc, nhưng từ trên cơ thể người này, Lý Vĩ
lại không tìm ra khí tức của Âu Dương. Điều này khiến gã cảm thấy rất
khó chịu.
Âu Dương hít sâu một hơi, nói:
- Ta chính là Âu Dương. Các ngươi chỉ thông qua khí tức để phán đoán, nhưng có cách không cần phán đoán bằng khí tức!
Mặc dù đã cách biệt với Thứ Kiêu Cung quá lâu nhưng Âu Dương đứng đây, vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Thứ Kiêu Cung.
Chỉ thấy Âu Dương bay lên. Hắn nhìn về phía đỉnh núi cao ngất xuyên vào trong mây kia, chậm rãi hét lên:
- Ngay cả chủ nhân cũng không nhận ra sao? Không lẽ bảy ngàn năm khiến ngươi quên đi tất cả?
Âm thanh như sấm cuồn cuộn, vang vọng toàn Chúng Thần Điện. Thật nhiều
người chạy tới. Bọ trông thấy một vệt hỏa diễm chợt lóe lên trên bầu
trời.
Trong biển mai, Thứ Kiêu Cung bỗng thoát khỏi vòng tay của
Vệ Thi bay lên trời. Dù người trên thế giới quên mất Âu Dương, không thể nhận ra hắn nhưng Thứ Kiêu Cung vẫn nhớ. Dù cho Âu Dương biến đổi thế
nào giữa bọn họ vẫn có liên kết linh hồn. Bọn họ là một thể. Bất cứ lúc
nào Thứ Kiêu Cung cũng giống như cánh tay nối dài của hắn. Cho dù có
chia cách rồi cũng sẽ trở về!
- Gru!
Tiếng kêu chấn động
toàn Chúng Thần Điện, thật nhiều người ngẩng đầu nhìn lên trời. Cự cú
với hỏa diễm huyết sắc thiêu đốt giương cánh bay lượn trên trời. Nó
không ngừng đập cánh, sau lưng kéo theo vệt hỏa diễm dài bay tới sơn
môn.
Cự cú huyết sắc bỗng biến thành huyết quang từ trên trời rơi xuống. Âu Dương đón gió mà lên, tóm lấy Thứ Kiêu Cung liên kết sinh
mạng với hắn.
- Gru!!!
Hỏa diễm trên Thứ Kiêu Cung bốc
cháy hừng hực. Cái bóng cự cú huyết sắc to lớn đón gió lớn lên. Âu Dương một tay gẩy cung, một sợi dây cung huyết sắc lại xuất hiện trên Thứ
Kiêu Cung!
- Âu Dương! Thật sự là Âu Dương!
Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người đều ngẩn ngơ. Đúng vậy, giống như Âu Dương đã nói,
những người khác không nhận ra hắn nhưng Thứ Kiêu Cung nhận được chủ
nhân, nhận ra Thần Tiễn Âu Dương! Chỉ ở trong tay Âu Dương nó mới xuất
hiện dây cung, mới lại là Thứ Kiêu Cung không lộ độ nông sâu của lực
lượng!
Băng!
Tiếng dây cung ngân lên chấn động chín tầng
mây, Âu Dương nhẹ vuốt Thứ Kiêu Cung của mình. Hỏa diễm trên Thứ Kiêu
Cung dần tắt. Thánh binh tìm ra chủ nhân, thánh binh này biết lòng chủ
nhân. Thánh binh này cam tâm tình nguyện che giấu tất cả hào quang của
mình, cam tâm tình nguyện làm binh khí bình thường trong tay chủ nhân.
- Thứ Kiêu Cung trước giờ không phải là thánh binh! Bởi vì nó là một phần thân thể của ta!
Âu Dương không để ý tới thánh binh gì đó có thể bắn chết Tiên Tôn. Nếu hắn thật sự quan tâm thì lúc trước đã hợp nhất với tâm ma, đạp lên chí cao
vô thượng, nhưng hắn đã không làm như vậy.
- Âu Dương!!!
Các cường giả Chúng Thần Điện bay ra khỏi tầng mây, khi trông thấy Thứ Kiêu Cung mất đi ánh sáng xuất hiện trong tay người đàn ông xa lạ thì họ
hiểu, người đó chính là Thần Tiễn Âu Dương trong truyền thuyết.
Chỉ có ở trong tay người đàn ông này thì Thứ Kiêu Cung mới giấu kín hào quang của mình.
Trên biển mai, Vệ Thi từ phía xa nhìn Âu Dương hiện ra trên bầu trời. Nàng không đi qua.
Bảy ngàn năm, mình chờ đợi bảy ngàn năm, hắn lại xuất hiện bằng cách này.
Hắn không chấn động thiên địa, không có phong phạm vương giả. Giờ phút này
Âu Dương thậm chí không bá khí bằng lúc hắn ở Chân Linh Giới. Nhưng cảm
giác thân thiết đó khiến Vệ Thi hiểu ra một điều. Thật ra trên đời này
không chỉ có Thứ Kiêu Cung mới nhận ra người đàn ông này. Nàng cũng có
thể nhận biết hắn.
Âu Dương kéo dây cung, một mũi tên Tu La huyết sắc giống hệt như mũi tên trong tay Yên Hồng xuất hiện trong lòng bàn
tay Âu Dương. Mũi tên Tu La huyết sắc không hung tàn như của Yên Hồng
nhưng đây mới chính là mũi tên Tu La huyết sắc chân chính.
Vèo!
Một mũi tên huyết sắc xuyên qia tầng mây lao thẳng lên chín tầng trời. Dù
mũi tên này do Âu Dương cấp Kim Tiên bắn ra nhưng đám Tiên Tôn nhìn vẫn
phát cuồng.
Mặc dù trông mũi tên này bình thường nhưng họ cảm giác được sự bất phàm của mũi tên này.
- Hắn lại đột phá!
Bạch Hủ Minh nhìn mũi tên đã biến mất trong không trung. Mũi tên vừa nãy
hoàn toàn khác với trước kia. Nếu nói trước kia mỗi một tên đều chú ý là chữ quỷ, thì mũi tên vừa nãy lại là một chữ hung. Mũi tên này quá hung. Dường như bất kỳ thứ gì ngăn cản trước mắt nó sẽ bị nó xé nát.
Lý Vĩ nhìn Âu Dương trên không trung, thì thào:
- Mũi tên này khác với tên trước kia. Không lẽ Âu Dương đột phá? Bây giờ
hắn có cảnh giới gì? Chí cao vô thượng sao? Tại sao ta cảm thấy hắn chỉ
có lực lượng Kim Tiên?
Đúng vậy, mọi người đều cảm nhận được Âu
Dương chỉ có lực lượng Kim Tiên. Nhưng mũi tên vừa nãy tuyệt đối vượt
qua cảnh giới Tiên Tôn.
Lực lượng thấp, cảnh giới cao, đây là khái niệm gì? Mọi người không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Âu Dương ở trên trời cao, một bàn tay duỗi ra, Thứ Kiêu Cung xoay tròn
trong lòng bàn tay trái. Hình ảnh này chỉ xuất hiện trên người Âu Dương. Có thể khiến thánh binh cúi đầu, khiến thánh binh cam tâm tình nguyện,
trong toàn thiên hạ to lớn này chỉ mỗi mình Âu Dương làm được.
Thứ Kiêu Cung bỗng lóe lên từ lòng bàn tay Âu Dương hóa thành vệt sáng đỏ
lao về phía xa. Âu Dương bay theo luồng sáng hướng vê phía Hồn điện. Nếu là Kim Tiên bình thường dám nghênh ngang hành động trong Chúng Thần
Điện như vậy hẳn đã bị tiêu diệt.
Nhưng mới nãy Thứ Kiêu Cung
biểu diễn một cảnh tượng chấn động như vậy khiến rất nhiều người hiểu
rằng người nam tử đang bay trên không trung kia chính là Thần Tiễn đã
biến mất bảy ngàn năm. Bảy ngàn năm trước có thể ở Yêu Giới chiến đấu
với Ngụy Bỉnh Dập. Vậy bảy ngàn năm sau hắn mạnh tới cỡ nào?
Theo lời đồn, Ngụy Bỉnh Dập đã bế quan bắt đầu trùng kích chí cao vô thượng. Vậy Âu Dương cách chí cao vô thượng có bao xa? Một bước! Đúng vậy, chỉ
cách một bước. Chỉ cần Âu Dương chịu dung hợp cùng tâm ma kia hắn chính
là chí cao vô thượng. Nhưng Âu Dương có rất nhiều thứ không thể buông
bỏ.
Ánh sáng đỏ chợt lóe đã tới Hồn điện. Âu Dương theo sát phía
sau. Chỗ này là biển mai rộng lớn vô ngần. Nhìn người đứng trong biển
mai, Âu Dương cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Bảy ngàn năm, Âu
Dương ở trong hiện thực bảy năm đã có bốn năm nhớ tới bọn họ. Còn Vệ Thi một mình chờ ở đây bảy ngàn năm. Hắn thật tình không biết làm sao để
đối mặt với cô gái này.
Mình chưa từng cho nàng bất cứ lời hứa
nào. Nói cách khác, nàng chỉ một mình ở đây ngây ngốc chờ đợi, không
biết kết quả chờ đợi là gì.
Từ phía xa Âu Dương nhìn thấy Thứ
Kiêu Cung bay vòng quanh Vệ Thi. Âu Dương rất muốn tiến lên ôm nàng.
Nhưng hắn có lý do gì để ôm nàng?