Trong lòng rất nhiều người suy nghĩ như vậy. Không sai, bọn họ suy nghĩ hoàn toàn không sai. Nếu trăm vạn năm sau một lần nữa xuất hiện đại thời đại, Âu Dương dám cam đoan mình tuyệt đối có thể một lần nữa thu thập tất cả bọn họ. Nhưng hắn không có thời gian trăm vạn năm, hắn chỉ có thời gian mấy chục năm mà thôi...
Một tòa cung điện to lớn không gì sánh được sừng sững trên đỉnh cao nhất của thánh sơn. Đây vốn là thánh điện được chiến tộc xây dựng cho Âu Dương, bình thường xung quanh thánh điện sẽ có vô số chiến tộc thủ vệ. Nhưng hiện nay chiến tộc đã lâm vào giấc ngủ say, thánh điện cũng có vẻ trống rỗng, không có một tia nhân khí.
Âu Dương nắm tay Vệ Thi, hai người đều có vẻ rất trầm mặc, cuối cùng Vệ Thi mở miệng nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Đi đâu? Ta...
Âu Dương không biết nên trả lời như thế nào. Kỳ thực dựa theo suy nghĩ của hắn, có lẽ lần này mình rời khỏi chỉ cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm mà thôi. Nhưng hắn lại không biết nói với người khác như thế nào. Thời gian mình rời khỏi nhìn qua cũng không lâu lắm, nhưng phải biết rằng, chuyện này là dưới tình huống tất cả thuận lợi, nếu như không đủ thuận lợi, mình có thể vĩnh viễn trầm mê trong luân hồi, không cách nào trở về.
- Ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao? Có phải liên quan đến Thiên Vương?
Vệ Thi nhẹ nhàng nâng tay Âu Dương nói:
- Có phải là Thiên Vương không biến mất?
- Đúng vậy, trong mắt người thường đại thời đại đã kết thúc, nhưng ta có một loại cảm giác, nếu như ta thực sự ngu ngốc tưởng rằng đại thời đại đã kết thúc, như vậy tương lai ta sẽ hối hận.
- Cho nên ngươi lựa chọn rời khỏi?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, thật ra nàng có vẻ rất bình tĩnh, cũng không xuất hiện vẻ kích động như Âu Dương suy nghĩ.
- Đúng vậy!
Âu Dương không phủ nhận, mà ngẩng đầu ưỡn ngực thừa nhận, lúc này so với lừa dối chi bằng trực tiếp thừa nhận tất cả thì tốt hơn.
- Ta chờ ngươi!
Âu Dương căn bản cũng không ngờ, thứ mình có được lại không phải oán giận, mà là ba chữ đơn giản này. Ta chờ ngươi, ba chữ đơn giản này kỳ thực đã nói ra tất cả. Đây là những gì Vệ Thi làm từ trước tới nay, nàng không biểu đạt giống như những người khác, cũng không nói cái gì, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi thời khắc Âu Dương quay về.
- Có lẽ ta sẽ không quay về được nữa!
Nhưng ba chữ này lại có lực sát thương rất lớn với Âu Dương. Ba chữ này quá trầm trọng, trầm trọng đến mức khiến Âu Dương cảm giác được một loại trách nhiệm, một loại áp lực.
- Vậy ta đi cùng ngươi!
Vệ Thi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Âu Dương, trong mắt tràn đầy nhu tình nói:
- Nếu như ngươi trở về, ta sẽ chờ ngươi, nếu như ngươi không trở về, vậy ta sẽ đi cùng ngươi, giống như ngươi nói, chúng ta có thể gặp lại nhau trong luân hồi.
Khi Vệ Thi nói ra những lời này, Âu Dương ngây ngẩn cả người, Âu Dương không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nói xong câu đó Âu Dương phảng phất như đang trốn tránh cái gì, vù một tiếng thoát ra khỏi thần điện. Hắn vốn muốn ở lại nơi này bảy ngày, nhưng hiện tại xem ra hắn vẫn không làm được.
Một đạo lưu quang từ đỉnh thánh sơn lao ra, như một đạo thiểm điện bổ ra hư không, tiến vào đường hầm thời không biến mất. Trong thánh điện, một nữ tử có đôi mắt xa vời như tinh không, hai mắt nàng nhìn đường hầm thời không dần dần biến mất, nhẹ giọng nói:
- Bất cứ lúc nào ta cũng không phải là gánh nặng của ngươi!
Hải ngoại, thời không bị xé rách, một bóng người từ trong đường hầm thời không xuất hiện. Nơi này lại một lần nữa xuất hiện tiên vụ, rất nhiều tiên nhân đến đây thưởng thức mỹ cảnh đang đàm luận biến hóa của tiên giới gần đây.
- Tất cả đều thay đổi, hải ngoại này cũng đã trở nên mỹ lệ như vốn có, chúng ta nhanh chóng tiến vào chiếm lĩnh một tòa tiên đảo!
Một số người có thực lực khai tông lập phái hô to.
Tiên đảo hải ngoại trước kia sớm đã bị người ta chiếm cứ, sau đại thời đại, tất cả thánh địa hầu như đều biến thành nơi vô chủ, hiện tại người có năng lực đều có thể sở hữu, cho nên rất nhiều người chờ ở hải ngoạ, chuẩn bị cưỡi tiên thuyền tiến vào hải ngoại chiếm lĩnh một tòa tiên đảo.
- Tiên thuyền này vì sao lại chậm như vậy! Còn nữa tiên vụ của hải ngoại từ lúc nào lại lợi hại như vậy. Tiên Tôn cũng bay không vào, lẽ nào nói chỉ có tổ cấp cường giả mới có thể tiến vào nơi này?
Rất nhiều người oán giận. Dù sao mặc dù tiên vụ trước kia có thể mê hoặc người, nhưng Tiên Tôn vẫn có thể miễn cưỡng thông qua, chứ không phải giống như hiện tại, Tiên Tôn tiến vào cũng vô ích, cuối cùng vẫn bị ném ra.
- Trước đây Tiên Tôn có thể tiến vào là bởi vì ngoại hải có tiên đảo, bọn họ có thể dựa vào tọa độ mông lung, sau đó tiến vào bên trong, hiện tại không có tiên đảo, căn bản không cảm ứng được loại tọa độ này, làm sao có thể tiến vào đây!
Có người nói ra nguyên nhân bên trong, kỳ thực cũng không phải tiên vụ trở nên lợi hại, mà bởi vì đã không có loại tọa độ mông lung này cho nên dẫn đến Tiên Tôn cũng không có cách nào xuyên qua tiên vụ của hải ngoại.
- Con người rất đông, nhưng lần này nhân tộc tổn thất cũng thê thảm, các ngươi nhìn xem, Tiên Tôn tới đây sợ rằng cũng mấy trăm người, lần này sợ rằng Tiên Đế tương đối cường đại cũng có thể cướp đoạt một tòa tiên đảo!
Rất nhiều người cảm thán.
- Kỳ thực Tiên Tôn của nhân tộc còn lại không ít, nhưng phần lớn bọn họ đều cướp giật những nơi tốt hơn. Nhưng lần này đại thời đại quả thực là tai nạn của nhân tộc chúng ta. Hiện giờ đại thời đại qua đi, nhân tộc trực tiếp suy giảm phân nửa. Cường giả cũng tổn thất hơn hai phần ba, rất nhiều người cảm thán. Chuyện này cũng không trách được Thần Tiễn, chỉ có thể trách những người đó đứng sai đội ngũ. Nhiều đại thời đại như vậy, đứng chung một chỗ với viễn cổ thần linh làm gì có mấy kết cục tốt. Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là khi đại thời đại phủ xuống lựa chọn trung lập!
Một số cường giả có cái nhìn tương đối rõ ràng phát biểu suy nghĩ của mình.
- Cũng không thể nói như vậy, dù sao thiên đình trước kia xác thực quá mức cường thế, đừng nói là những người đã chết đi, cho dù là hai huynh đệ chúng ta cũng đã từng muốn gia nhập thiên đình. Cũng may chúng ta có bản tâm, bằng không...
Một người có dáng vẻ cổ quái tự đề cao bản thân nói.
- Tất cả đều muốn dựa vào thiên đình, ai có thể nghĩ đến dưới tình huống như vậy Thần Tiễn còn có thể xoay chuyển tình thế...
Một số người cảm thán. Nhưng nói như thế nào bọn họ cũng còn sống, rời xa đại thời đại chết tiệt này.
- Có người mở đường hầm thời không ở đây, lẽ nào hắn không sợ vĩnh viễn lạc đường trong tiên vụ sao! Quả thực chính là muốn chết!
Có người phát hiện thời không bỗng nhiên mở ra, bọn họ đương nhiên minh bạch vừa có cường giả xé mở thời không, từ phía xa trực tiếp tiến vào thế giới thiên đảo ngoại hải.
Nếu là trước đây, có tọa độ thời không tương đối mông lung, như vậy xé mở thời không đương nhiên không có gì, nhưng hiện tại thiên đảo ngoại hải vẫn vô chủ, dưới tình huống không có tọa độ xé mở thời không, không cẩn thận sẽ vĩnh viễn lạc đường trong tiên vụ không ra được.