Sau khi Âu Dương không ngừng đi tới phía trước, Âu Dương thậm chí có một loại cảm giác giống như mình thành tiên bay lên Tiên giới.
Loại
cảm giác này còn mạnh mẽ hơn là lúc mình từ Chân Linh Giới vũ hóa phi
tiên lên Tiên Giới. Dù sao hắn cũng sống ở hiện đại. Cả đời đã nghe nói
không biết bao lần về cái gì là Thiên Cung, cái gì là Ngọc Hoàng Đại Đế. Bây giờ nhìn thấy Nam Thiên môn trong truyền thuyết, Âu Dương thật sự
có cảm giác như mình đi tới một thế giới của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Tuy nhiên Âu Dương biết đây là giả, cho nên hắn cố gắng bình tĩnh, ổn định
tâm trạng của mình từng chút một tiếp cận này Thiên Cung.
Sau mấy phút, Âu Dương xuyên qua hơi nước giống như tiên vân bước lên toà Thiên Cung này! Mà đứng phía trên bầu trời, Âu Dương nhìn cảnh tượng giống
như ảo mộng này, thậm chí có một cảm giác giống như mình thật sự thành
tiên. Mình cảm nhận rất muốn được sống ở chỗ này!
- Ha!
Âu Dương mở miệng rống to một tiếng. Hai mắt Âu Dương giống như tia chớp
chợt hiện lên một đạo quang mang sắc bén. Nhìn vô số thiên binh thiên
tướng xung quanh Nam Thiên Môn đang cầm binh canh gác, Âu Dương đã biết
nơi này rất quái lạ. Nơi này thậm chí có một loại năng lực ảnh hưởng tới tâm thần của người khác.
- Chẳng lẽ nói sở dĩ những người tiến
vào nơi này, sau đó ra ngoài phát điên đều là bị tồn tại mê hoặc tâm
thần người khác này sao?
Âu Dương biết, tâm thần của mình bình
lặng giống như mặt nước cũng có thể bị ảnh hưởng. Nếu là phàm nhân bình
thường ở chỗ này sợ là lạc lối từ lâu!
Một tay nắm chặt Thứ Kiêu
Cung, Âu Dương tự nói với mình, nơi này đều do người tạo ra, căn bản
không phải là Thiên Cung gì đó thật sự. Sau đó hắn bắt đầu tiến về phía
Nam Thiên Môn!
Chợt một trận âm phong thổi qua. Âu Dương liền
nhìn thấy phía trước Nam Thiên Môn hùng vĩ, vô số thiên binh thiên tướng bất ngờ mở mắt nhìn trừng trừng về phía mình.
- Hừ! Giả thần giả quỷ! Ánh mắt hung hãn độc ác như vậy, sao có thể là thiên binh được. Ngày hôm nay để ta thu phục các ngươi!
Âu Dương kéo dây cung của Thứ Kiêu Cung. Vô số huyết quang từ trên chiến
cung bay ra. Những theien binh vừa sống lại thậm chí không kịp phản
kháng đã bị quang tiễn bắn thủng.
Không phải những thiên binh này yếu, mà Âu Dương quá mạnh mẽ. Mỗi thiên binh này chí ít đều có cấp Kim
Tiên. Nhưng những Kim Tiên này đối kháng với Tiên Tôn đều phải chết. Đối kháng với Âu Dương lại càng là tự tìm cái chết.
- Thật ra ta rất muốn xem thử người ngồi trong Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Cung này là một ma thần hay là Ngọc Hoàng Đại Đế!
Trên mặt Âu Dương lội ra một nụ cười lạnh, từng bước tiến lên. Theo mỗi bước Âu Dương tiến lên, không ngừng có một vài tiên nữ hoặc là thiên binh
xuất hiện. Nhưng bọn họ đều khó có thể trốn thoát mũi tên đoạt mệnh của
Âu Dương. Tất cả đều lần lượt biến thành tro tàn.
Một đường đi
tới, gần như thông suốt. Tuy rằng nơi này có cảm giác trùng kích thị
giác hơn nhiều so với mộ của Yêu tổ, nhưng trên thực tế lại kém hơn một
bậc.
Dù sao đó mộ của Yêu tổ kia cũng chính là nơi truyền thừa.
Rõ ràng nơi này lại không phải là muốn truyền thừa gì cả. Cho nên căn
bản không có cách nào thần kỳ như mộ của Yêu tổ. Hơn nữa lúc trước khi
mọi người ở trong mộ của Yêu tổ, lực lượng đều bị trói buộc. Nhưng ở chỗ này lực lượng lại không bị trói buộc. Âu Dương có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng là chuyện bình thường.
Từng bước đi tới,
trên đường đi Âu Dương cũng không nhớ rõ mình đã giết chết bao nhiêu
người. Mãi đến lúc trong mắt Âu Dương xuất hiện bốn chữ Lăng Tiêu Bảo
Điện, rốt cuộc hắn mới phát hiện đám người kia đã biến mất.
-
Lăng Tiêu Bảo Điện! Khẩu khí thật lớn! Năm đó lão tử đã từng tiêu diệt
một Thiên Cung. Hôm nay ta lại tiêu diệ thêmt một cái nữa!
Âu
Dương cũng cực kỳ hung mãnh. Lúc trước Vân Đỉnh Thiên Cung bị hủy bởi Âu Dương Thần Tiễn. Hôm nay chỉ sợ Thiên Cung này cũng khó thoát khỏi vận
rủi.
Dường như có thù oán với Thiên Cung, mỗi lần Âu Dương đụng
phải Thiên Cung trên căn bản đều hủy diệt. Âu Dương cảm giác có phải
mình hẳn là kẻ hủy diệt của tất cả những Thiên Cung hay không?
- Ô...
Một tiếng gầm rú giống như tiếng của ác quỷ từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện
truyền ra. Sau đó liền nhìn thấy hai con Thần Long cực lớn, một vàng một xanh từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện bay ra.
Hai con thần long, mỗi
con phải lớn tới trăm trượng. Vảy rồng trên người hiện ra một hào quang
giống như thần lâm. Trong miệng thanh long nậm một viên ngọc bích. Không ngờ viên ngọc bích toả ra hào quang như muốn soi sáng ra nhật nguyệt
tinh không núi non sông suối. Dường như nó chính là hình ảnh của một
tiểu thế giới thu nhỏ.
Trong miệng hoàng long ngậm một Tử Kim Hồ
Lô. Hồ lô này có vẻ cực kỳ bình thường, không hề có biểu hiện kỳ lạ nào. Nhưng hồ lô này lại khiến người ta có một loại cảm giác như một thế
giới già nua.
Giống như hồ lô này sinh ra cùng với thế giới sơ
khai khiến người ta thực sự không cân nhắc ra được rốt cuộc lai lịch của hồ lô này thế nào!
Nhìn hai con thần long bay lượn, Âu Dương
đứng tại chỗ không hề nhúc nhích. Hai con thần long này cũng không hề
công kích hắn. Ánh mắt của Âu Dương lại không ngừng nhìn chằm chằm vào
hồ lô và viên ngọc bích kia.
- Lẽ nào viên ngọc bích này chính là Vấn Tâm Thạch?
Âu Dương cũng chưa từng thấy Vấn Tâm Thạch, nhưng hắn có nghe đồn Vấn Tâm
Thạch chính là thần thạch sinh ra cùng với thế giới. Nếu như đây thực sự là Vấn Tâm Thạch, vậy hồ lô kia là cái gì?
- Viên ngọc bích này
dường như đại biểu cho hiện tại. Còn hồ lô này thật giống như đại biểu
cho quá khứ! Nếu như viên ngọc bích này thực sự là Vấn Tâm Thạch. Vậy
cái hồ lô thì sao?
Âu Dương nhìn hồ lô thầm nghĩ. Âu Dương không
mấy hứng thú đối với Vấn Tâm Thạch, nhưng đối với hồ lô này, Âu Dương
lại vô cùng hứng thú.
- Thế giới sơ khai, từng sinh ra hai chí
bảo đại diện cho quá khứ và hiện tại. Quá khứ chính là Tử Kim Hồ Lô. Nó
được sinh ra cùng thế giới, đại diện cho thế giới đã tắt trước đây. Vấn
Tâm Thạch đại diện cho hiện tại. Nó kể ra lịch sử phát triển của vạn vật sinh linh. Nhưng lại không người nào biết tương lai ở chỗ nào...
Một âm thanh giống như của thần linh từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện truyền ra!
Âu Dương nghe thấy thanh âm này, hắn biết, hắn biết đây hẳn là chủ nhân
của Lăng Tiêu Bảo Điện, cũng chính là mục tiêu của mình lần này.
- Tử Kim Hồ Lô là thánh khí. Bản thân nó vốn đã không nên xuất hiện. Mặc
dù tái hiện chẳng qua chỉ giống như hoa trong đầm nước. Bởi vì nó thuộc
về thế giới bên trên! Vấn Tâm Thạch đại biểu thế giới này. Sự xuất hiện
của nó chính là kết thúc! Thanh cung trong tay của ngươi kể ra tương
lai. Tương lai đều nằm trong tay ngươi...
Giọng nói này lại xuất
hiện lần nữa. Tuy nhiên lần này lại khiến Âu Dương cười lạnh! Tương lai
nằm trong tay mình sao? Mẹ nói, một thời gian trước mình còn bị người ta đuổi như con chó cùng đường, cũng không thấy có người nào nói với mình, tương lai nằm trong tay mình.