Trên núi thây, một tiếng cuồng cười truyền ra từ đại điện rách nát. Âu Dương tay cầm một quyển cẩm thư, cười như điên.
- Thánh Chiến phương pháp! Đây chính là Thánh Chiến phương pháp! Thánh
Chiến phương pháp của Chiến tộc quả nhiên vô cùng thần kỳ!
Giọng của Âu Dương cho cảm giác quân lâm thiên hạ, hiện tại hắn như đã trở về thiên hạ đệ nhất từng được công nhận.
- Chiến tộc truyền thừa?
Âu Dương nhìn trang thứ nhất cẩm thư, nhìn hướng trung tâm đại điện, một
người đàn ông đầu đội kim quan nhắm mắt ngồi trên vương tọa.
Đây
chính là vua của Chiến tộc, tên của y là Chiến Tín, là vương giả cuối
cùng của Chiến tộc. Tại sao y chết tại đây? Trên cẩm thư không ghi chép
nguyên nhân.
Âu Dương xa xa nhìn xác Chiến Tín. Mặc dù không biết Chiến Tín đã chết bao nhiêu năm nhưng trông y tựa như còn sống chỉ là
đang say ngủ, nếu không phải toàn thân y không có chút sự sống thì Âu
Dương sẽ cho rằng Chiến Tín chỉ là ngủ say.
Âu Dương thở dài một hơi, lầm bầm:
- Vương giả một thế hệ cuối cùng rơi vào kết cuộc như vậy, bị người quên đi sự tích xa xưa.
Có lẽ nhiều năm sau Âu Dương cũng sẽ bị người quên lãng, hắn chỉ thuộc về
thời đại này, khi thời đại qua đi, mọi người lật xem trang sách mới,
vương giả cuối cùng vẫn là bị lãng quên.
- Ta không cần Chiến tộc truyền thừa, ta chỉ muốn ba viên Nghịch Thiên Hoàn này!
Âu Dương từ trong cái hộp trướcc mặt Chiến Tín lấy ra ba viên Nghịch Thiên Hoàn.
- Ủa? Ha ha, những thứ này ta cũng lấy!
Âu Dương liếc bên cạnh xác Chiến Tín, lặng lẽ mang một vài thứ bỏ vào trong vòng tay không gian của mình.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn nóc đại điện, trên đỉnh chóp là biển lửa linh hồn
đốt hừng hực. Âu Dương biết chỉ cần hắn xuyên qua biển lửa linh hồn là
sẽ lại quay về mặt đất. Nhưng tay Âu Dương đang cầm ba viên Nghịch Thiên Hoàn, dù thế nào hắn cũng phải trước tiên tại đây đột phá xong.
- Ác ma chi địa khắp nơi đều là sát khí, mặc dù chỗ này là núi thây biển
máu nhưng an toàn và yên tĩnh, cũng nên lĩnh ngộ Thánh Chiến phương pháp một chút.
Âu Dương biết lần này hắn có được cơ duyên to lớn.
Nghịch Thiên Hoàn trợ giúp Âu Dương đến Tiên Tôn, Thánh Chiến phương
pháp cho hắn có sức chiến đấu ngạo nghễ thiên hạ, Âu Dương quân lâm
thiên hạ sắp trở lại.
- Khi ta lại xuất hiện thì ta muốn khiến thế giới này nhớ ta, nhớ cái tên Âu Dương!
Âu Dương dứt lời, một viên Nghịch Thiên Hoàn bị nuốt vào miệng, hắn ở trên núi thây này bắt đầu con đường chí tôn của mình.
Ác ma chi địa, Ngụy Bỉnh Dập vẫn luôn quanh quẩn không rời đi. Mặc dù Ngụy Bỉnh Dập biết dưới lòng đất có cái gì đó, nhưng y có trực giác tiểu tử
kia sẽ không chết, tiểu tử đó chắc chắn có thể đi ra.
Ngụy Bỉnh Dập rất tin tưởng vào trực giác này, trực giác khiến y hoàn thành rất nhiều việc, lần này cũng sẽ không ngaoij lệ.
- Ta chờ ngươi, ta chờ ngươi mang đến bất ngờ cho ta! Con đường vô thượng của ta có thành công hay không trông nhờ vào ngươi.
Âu Dương cười tủm tỉm nhìn mặt đất dưới chân mình, y tin tưởng y chắc chắn có thể chờ đến thứ mình cần.
Thời gian chưa bao giờ báo ngươi biết trước trước, nó là sát thủ vô tình
nhất trong thiên địa. Nó từng giây từng phút mang đi sinh mệnh một số
người, nhưng nó cũng ban cho thế giới sinh mệnh mới.
Nó là quy tắc, nó mới là quy tắc lớn nhất, bởi vì dù ở bất cứ đâu nó đều tồn tại, nó vô tình rồi lại hữu tình.
Trong Vạn Yêu Chi Thành, Di Tiểu Thiên phát hiện gần đây Mộng Hi luôn rầu rĩ
không vui, dù gã lên tới Tiên Đế cũng không thấy nàng vui vẻ ra mặt.
Di Tiểu Thiên nhẹ nhàng cầm tay Mộng Hi, hỏi:
- Mộng Hi, rốt cuộc làm sao vậy?
Năm, mười năm nay Di Tiểu Thiên biến trưởng thành nhiều, quan hệ giữa gã và Mộng Hi tiến triển cực nhanh.
Mộng Hi cười nói với Di Tiểu Thiên:
- Không có gì.
Mộng Hi không thể nói cho Di Tiểu Thiên biết suy nghĩ trong lòng nàng.
Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi Vạn Yêu Chi Thành đã năm năm, năm năm không trở về,
Âu Dương cũng biến mất năm năm. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngụy Bỉnh Dập nuốt Âu Dương? Hay hoặc là Âu Dương trốn thoát?
Mộng Hi đều phủ
định, bởi vì dù là loại nào thì Ngụy Bỉnh Dập nên quay về mới đúng. Dù
thành hay thất bại thì Ngụy Bỉnh Dập là chủ nhân của thế giới này, y nên xuất hiện chủ trì thế giới.
Nhưng tại sao hai người cùng biến
mất năm năm? Không lẽ...Mộng Hi không dám suy nghĩ tiếp. Bây giờ nàng
nghĩ đến là kết quả xấu nhất, đó là ác ma chi địa xảy ra biến cố gì
khiến hai người gặp nguy hiểm.
“Không đâu! Hắn cường đại như vậy, có tám cái bóng, trên đời này còn ai bị thương được hắn?"
Mộng Hi không tin có thứ gì uy hiếp được Ngụy Bỉnh Dập, nàng biết rất rõ người đàn ông này cường đại cỡ nào.
Rất lâu về trước Ngụy Bỉnh Dập muốn vào Tiên Giới, nhưng Huyết Hải liên
tiếp hai giới khiến y không cách nào bước vào trong đó. Cũng vì lý do
này mà Ngụy Bỉnh Dập không ngừng tu luyện phân thân, bây giờ chín cái
bóng đều hiện ra. Mộng Hi biết kế hoạch chinh chiến Tiên Giới của Ngụy
Bỉnh Dập đã không còn xa.
Nếu lần này Ngụy Bỉnh Dập có thể nuốt
Âu Dương thì dù bản tôn không thể vào Tiên Giới, chín cái bóng đủ càn
quét Tiên Giới, đánh đâu thắng đó.
- Mộng Hi, đừng cứ đa sầu đa cảm như vậy. Không có gì là không thể vượt qua, chỉ cần có gan đối mặt, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.
Di Tiểu Thiên nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của Mộng Hi, vì chỉ có làm như thế gã mới cho nàng chút ấm áp.
Mộng Hi nở nụ cười, khẽ nói:
- Hy vọng là vậy.
Mộng Hi nhìn người đàn ông trước mắt dần biến chính chắn, lòng rất vui
sướng. Mặc dù hai người phải đi đường còn rất dài, nhưng ít nhất giờ
phút này nàng có người kề bên.
Chúng Thần Điện, đằng trước Hồn điện, Tiểu Nhạc biểu tình âm trầm nhìn người đàn ông đứng trước mặt tay cầm quyền trượng.
Tiểu Nhạc nói:
- Hồn Vương đại nhân, lời ta nói Hồn Vương đại nhân tốt nhất hãy đắn đo
cho kỹ, có chút chuyện nếu đã làm sai thì không còn cơ hội hối hận!
Hồn Vương nhìn Tiểu Nhạc, hỏi ngược lại:
- Sơn Thần đang uy hiếp ta?
Sắc mặt của Hồn Vương cực kỳ khó coi, từ khi gã trở thành Hồn Vương đến nay ít có ai dám chất vấn quyết định y làm ra, dù là Hoàn Nhan Liệt cũng
phải nể mặt ba phần.
- Hừ, ta, uy hiếp? Tiểu Nhạc sao dám uy hiếp Hồn Vương đại nhân, nhưng chuyện này ta khuyên Hồn Vương đại nhân suy
nghĩ rõ ràng rồi lại nói!
Mặc dù Tiểu Nhạc nói như vậy nhưng y không có ý định lùi lại.
Hồn Vương nhìn Tiểu Nhạc, giọng điệu lạnh băng:
- Chuyện của Hồn Giả khi nào thì đến lượt ngươi xen vào?
Bỗng trên bầu trời truyền đến một thanh âm uy nghiêm:
- Được rồi!
Một đoàn lửa từ trên trời giáng xuống, Hoàn Nhan Liệt mặc đồ trắng, hai tay chắp sau lưng xuất hiện.
- Tông chủ!
Hồn Vương hành lễ với Hoàn Nhan Liệt. Tiểu Nhạc thì làm như không thấy.
Hoàn Nhan Liệt liếc Tiểu Nhạc. Thật ra bản tính của Tiểu Nhạc rất tốt, chẳng qua làm chuyện gì cũng thẳng thắn, trong mắt y không có tạm lùi bước
nhân nhượng. Đúng là đúng, sai là sai, thế giới chỉ có đúng và sai,
không có điều hòa.