*Vèo!*
Trong khi mọi người nhìn bốn phía thì phương xa một luồng
huyết quang mang theo sát khí đầy trời bay tới bên này. Tên kèm theo lửa ngập trời, ngọn lửa như sống lại, trước mũi tên biến thành ma thần. Ma
thần tay trái cầm đao, tay phải giơ móc, mang theo sát ý tận trời và
tiếng gầm đánh tới.
- Rốt cuộc chịu lấy ra tất cả thực lực của ngươi?
Hùng Phong nhìn thấy ma thần giáng thế liền biết đối phương rốt cuộc không giữ thực lực nữa, bùng phát toàn bộ chiến ý.
- Mau tránh ra!
Một số Dị tộc cao đẳng thấy phía xa ma thần ập đến cùng dạt ra bốn phía.
Nhưng mũi tên này quá nhanh, dù có nhiều Dị tộc chạy trốn thì vẫn có hơn mười Dị tộc cao đẳng bị cuốn vào ngọn lửa, họ không kịp phát ra tiếng
hét đã bị đốt thành tro tàn.
Tên đốt cháy những Dị tộc xong không hề yếu đi, ngược lại nó mạnh mẽ hơn trước nhiều. Ma thần vừa gầm rống
vừa vung móc và trường đao chém hướng sơn cốc.
Hùng Phong hét to:
- Đến đúng lúc!
Quần áo Hùng Phong bay phần phật, một ảo ảnh giống như phật đà hình thành
sau lưng gã. Đó là Chúng Sinh Quyết, chỉ đứng sau Lưu Vân Quyết Mã Thanh Hà Thiên Trụ sơn tự sáng chế!
Tu Chúng Sinh Quyết nếu đạt đến
tôn cấp liền có thể tự sinh ra một phật đà thủ hộ, truyền thuyết nếu tu
Chúng Sinh Quyết đến mức tận cùng thì tự thân sẽ hình thành phật quốc,
mỗi cọng lông tơ là một phật đà. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, từ khi
Chúng Sinh Quyết xuất hiện đến nay rất ít có người tu ra một Chúng Sinh
Quyết.
- Kim Châu Phật Đà! Phá!
Hùng Phong chắp hai tay chĩa hướng bầu trời, phật đà sau lưng gã cầm Hàng Ma Xử chĩa lên trên trời hướng ma thần giết đến.
Ma thần đối kháng phật đà! Ai chính ai tà, ai thắng ai bại?
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn chấn một số người có tu vi suýt chút từ trên trời
rớt xuống. Phật đà của Hùng Phong đối kháng tên ma thần của Âu Dương.
Một mũi tên bị chấn thành bột phấn, ma thần gầm rống tan biến trong bầu
trời. Phật đà cũng không tồn tại, Hàng Ma Xử sau cú va chạm bị đứt thành hai đoạn.
Hùng Phong nhìn phía xa, hét to một tiếng:
- Tàng Đàu Lộ Vĩ!
Đôi tay Hùng Phong bỗng bấu mặt đất, đất bị gã xốc lên. Đất bị đông cứng
như sắt thép, bây giờ Hùng Phong phát động, đất băng giá tựa ngọn núi
nhỏ bị gã nắm trong tay.
Hùng Phong liếc phía xa, giơ tay quăng
đất băng giá to lớn ra xa. Đất băng giá rời khỏi tay Hùng Phong giống
như sao băng chợt lóe biến mất trên bầu trời.
- Tài mọn!
Phía xa trên núi tuyết, Âu Dương nhìn đất đai từ xa bay nhanh tới, tay trái
vung lên, Thứ Kiêu cung chớp lóe ánh sáng đỏ máu, từng trường đao đỏ
mang theo đao khí kinh thiên nghênh đón đất đai bị đóng băng, chặt
xuống.
Đất cứng rắn như vậy ở trước mặt đao khí do Thứ Kiêu cung
ngưng tụ lại mềm giống đậu hủ. Đao khí trực tiếp xé rách tất cả, mang
theo tiếng rít liên tục đụng sụp mấy ngọn núi mới ngừng.
Hùng
Phong quăng ra một kích đương nhiên không cho rằng sẽ làm gì được Âu
Dương, gã làm như vậy chẳng qua giành chút thời gian cho mình. Quăng ra
khối đất xong Hùng Phong rống to, phật đà hiện ra trên người gã giờ tách rời khỏi thân thể.
Phật đà màu vàng bay ra bắt đầu biến dạng,
chốc lát sau mặt mùi phật đà hiền lành biến mất, trở thành một ác ma còn xấu xí hơn cả ma thần của Âu Dương!
Phật tức là ma! Đây mới là
sức sát thương mạnh nhất của Chúng Sinh Quyết. May là Hùng Phong mới chỉ vào tiên tôn, nếu là cường giả giống Mã Thanh Hà sử dụng Chúng Sinh
Quyết thì Âu Dương chắc chắn lập tức bỏ chạy ngay.
Hiện tại tu vi của Hùng Phong còn chưa đủ, muốn đem phật hóa thành ma cần để phật đà
đế thân mới thực hiện được. Nếu là cường giả đẳng cấp như Mã Thanh Hà sử dụng thì bản thân là phật, bản thân là ma! Phật ma chỉ trong một suy
nghĩ, vậy thì cường giả một ý nghĩ đã đủ hủy diệt tất cả.
Miệng Hùng Phong phát ra tiếng thiền âm:
- Ai...
Thièn âm bay ra biến thành chữ màu vàng, người bình thường không thể hiểu thấu, đây là sát âm mang theo sát ý!
Sát âm vừa ra, phật đà ma hóa giống như phát điện vọt tới phương xa. Hùng
Phong theo sát phía sau phật đà, hợp thành một đôi chạy như điên tới
tuyết sơn Âu Dương ở.
- Nghĩ bắt ta? Không có cửa!
Âu
Dương không cho rằng hắn có thể chính diện đối kháng phật đà ma hóa và
Hùng Phong, cho nên hắn liền kéo Thứ Kiêu cung, một hỏa diễm cự kiêu
hình thành phía trước Thứ Kiêu cung. Cự kiêu phát ra tiếng hú dài kinh
thiên, sau đó bay nhanh ra xa, xông hướng phật đà.
- Gru...
Thanh âm này đến từ huyết sắc cự kiêu của Thứ Kiêu cung, có sát ý chấn linh
hồn, đây chính là tên linh hồn. Nếu lại cho Âu Dương chút thời gian, vậy hắn sẽ khiến huyết sắc cự kiêu bay đầy trời. Nhưng Hùng Phong không
phải đồ ngốc, gã không có khả năng cho Âu Dương có đủ thời gian làm ra
vạn kiêu cùng bay chấm dứt gã, gã ma hóa phật đà là muốn gần người đánh
chết hắn.
Vậy nên lúc này Âu Dương không còn lựa chọn nào khác,
chỉ có thể bỏ chạy! Khoảnh khắc huyết sắc cự kiêu bay ra, Âu Dương đã
trốn vào trong núi tuyết không thấy bóng dáng.
- Không có tôn nghiêm của cường giả, trừ trốn ra ngươi còn biết cái gì?
Mặc dù ánh mắt của Hùng Phong không biến thái như Âu Dương, nhưng gã thấy
được hắn bắn ra mũi tên xong lặn xuống đất. Hùng Phong cực kỳ tức giận,
cùng phật đà bay song song, cùng lúc đó, trong tay phật đà xuất hiện
Hàng Ma Xử to lớn. Một phật một người cùng dùng Hàng Ma Xử quét hướng
huyết sắc cự kiêu bay tới.
- Gru!
Hàng Ma Xử bay ra khỏi
cơ thể của huyết sắc cự kiêu, nhưng không thể tổn thương một cọng lông
của nó. Tình hình này khiến Hùng Phong trợn mắt há hốc mồm, nhưng gã
chưa kịp làm động tác giật mình khác thì huyết sắc cự kiêu đã bay vào
người gã, muốn mang linh hồn gã ra khỏi thân thể.
Cảm nhận linh hồn của mình sắp bị huyết sắc cự kiêu kéo ra khỏi cơ thể, Hùng Phong hét to:
- Phật Đà Trấn Thế!
Phật đà ma hóa thế nhưng lại lần nữa biến thành mặt mũi hiền lành, sau đó
trở về trên đỉnh đầu Hùng Phong, yên tĩnh ngồi xếp bằng. Khi phật đà
khoanh chân ngồi thì huyết sắc cự kiêu trong cơ thể Hùng Phong cũng tắt, gã thoát khỏi ác mộng linh hồn bị kéo ra cơ thể.
- Tên linh hồn! Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Hùng Phong càng đánh càng kinh sợ, từ đầu tới cuối hai người không va chạm
quá kịch liệt, nhưng mấy lần đối chiến rất kinh khủng.
Hùng Phong biết đó không phải bởi vì hai người không dốc hết sức,, nếu như là dưới tình huống bình thường, hai cường giả tôn cấp đối kháng sợ là nguyên
khu vực mùa đông bị hủy. Nhưng hai người họ va chạm hoàn toàn không có
loại chấn động đó, từ đầu tới đuôi Âu Dương không cho Hùng Phong có một
cơ hội gần người. Hùng Phong không đuổi theo thì Âu Dương bắn tên, gã
đuổi theo hắn liền trốn. Kiểu đánh này cực kỳ buồn bực, nhưng đây là bộ
sậu của Âu Dương.
- Ngươi cứ độn đi! Nếu ngươi độn núi thì ta lay núi, nếu ngươi chui xuống đất ta liền diệt đất!
Hùng Phong tức giận máu dồn lên não, gã giưo cao Hàng Ma Xử, quét hướng núi tuyết.
*Ầm!*
Vô số đá núi băng tuyết bay tứ tán, núi tuyết to chừng ngàn thước dưới một kích kia bị đập nát, đá vun bắn ra bốn phương tám hướng.