Âu Dương nhìn thoáng qua quả chuông, cho dù tới lúc này Âu Dương vẫn nhớ Bì Ba, nhớ đến những lời tướng quân nói với mình trước kia.
Nếu như không có Bì Ba, có thể cũng không có Âu Dương sau này, mà Âu Dương là người rất ghi nhớ lòng tốt của người. Cho nên lúc này ánh mắt Âu Dương nhìn Bì Khánh Phong đã không có sát khí.
- Hậu nhân của cố nhân...
Nghe thấy câu này Uân Thanh thoáng cái sửng sốt, rất hiển nhiên người này có lẽ biết lai lịch của quả chuông này, cũng có thể có một ít quan hệ với tổ tiên Bì gia, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
- Quả chuông này có ba lần công hiệu, hiện nay đã dùng hai lần, lần cuối cùng nhất định phải dùng cẩn thận!
Âu Dương phất tay, quả chuông lại một lần nữa bay đến tay Bì Khánh Phong, sau đó Âu Dương quay trở về trong phòng, ném hai người ra ngoài.
Bì Khánh Phong nhìn quả chuông, sau đó nhìn cửa phòng đã nghiền nát và gian nhà trống trơn, trong mắt hắn không còn vẻ khẩn trương như ban đầu.
Cố nhân của tổ tiên Bì gia? Nếu như vậy, vậy mình còn lo lắng cái gì? Nếu đối phương tự xưng là tiền bối, đương nhiên không thể làm khó hậu bối sau này!
- Chúng ta tới thư phòng!
Bì Khánh Phong quay sang nói với Uân Thanh, sau đó kéo Uân Thanh đi về phía thư phòng.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, Âu Dương lẳng lặng ngồi trong gian phòng hồi tưởng lại tất cả . . . Đảo mắt đã qua mấy nghìn năm, cảnh còn người mất. Đại Vận quốc mặc dù vẫn gọi là Đại Vận quốc, nhưng nơi này đã không còn kỵ sĩ đoàn mũi nhọn vô địch trước kia, cũng không còn trung đội thứ bảy quét ngang chiến trường.
- Triệu Cương, ngươi còn có kiếp sau không? Các huynh đệ của trung đội thứ bảy, kiếp sau của các ngươi ở đâu? Quốc sư, ngươi cũng sẽ sống lại chứ? Sư phụ, ngươi còn nhớ chữa trị thuật truyền cho đồ nhi không?
Trong tay Âu Dương thải quang chớp động, đây là quang mang của chữa trị thuật, chữa trị thuật còn đây, nhưng Trịnh Ngoại đã vô tư truyền chữa trị thuật cho mình, lại tặng cho mình hi vọng đã không còn nữa!
- Các huynh đệ! Sư phụ! Một ngày kia Âu Dương ta nhất định để mọi người một lần nữa đoàn tụ!
Trong thư phòng của Bì Khánh Phong, Bì Khánh Phong ngồi trước bàn, nhìn Uân Thanh hỏi:
- Quốc sư nghĩ đây là ai?
- Không dễ nói, mặc dù cường giả có quan hệ với Bì gia cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, hơn nữa những người này đều tiến nhập Chân Linh Giới, sau đó chúng ta cũng không có tin tức gì, cho nên nhất thời ta suy đoán không ra.
Uân Thanh kỳ thực cũng đang suy nghĩ đây rút cuộc là ai.
- Quốc sư, lẽ nào ngươi không phát hiện một chuyện quái lạ sao?
Bì Khánh Phong không phải người không có đầu óc, hắn suy nghĩ hồi lâu chuyện kỳ quái nhất từ khi hắn nhìn thấy Âu Dương đến bây giờ!
- Chuyện gì?
Uân Thanh không rõ chuyện kỳ quái mà Bì Khánh Phong nói rốt cuộc là cái gì!
- Bì gia ta đặc biệt coi trọng quả chuông này, bởi vì quả chuông huyết diễm này chính là Thần Tiễn Âu Dương trước kia truyền lại cho chúng ta, cho nên trong lịch đại của Bì gia, bất luận là người có quan hệ rất tốt cũng tuyệt đối không được đụng đến quả chuông này, nhưng vừa rồi...
Trên mặt Bì Khánh Phong mang theo một luồng hưng phấn!
- Không thể nào!
Uân Thanh đương nhiên minh bạch Bì Khánh Phong đang nghĩ đến cái gì, nhưng theo hắn thấy điều đó không có khả năng. Người Bì Khánh Phong nghĩ đến không phải một người bình thường, đó là một vị thần! Một vị thần chân chính! Thần linh như vậy làm sao có thể trở lại tiểu thế giới này?
- Nhưng làm sao hắn có thể triệu hoán quả chuông? Quả chuông này là huyết mạch tương liên với ta, trừ phi hắn là. . .
Bì Khánh Phong kỳ thực cũng không dám xác định, dù sao người bọn họ suy đoán có địa vị thật sự quá lớn, chỉ riêng nhắc đến tên cũng đủ dẫn động thiên địa!
- Có lẽ bởi vì hắn rất cường đại!
Uân Thanh kỳ thực cảm cảm thấy giải thích này có chút ngu ngốc, nguyên nhân rất cường đại sao? Dù mạnh nhưng có thể mạnh hơn Thần Tiễn sao? Nhưng bất luận giải thích này ngu ngốc cỡ nào, chí ít cũng hợp lý hơn nhiều suy đoán của bọn họ. Dù sao trong mắt bọn họ người đó là một vị thần chân chính, làm sao có thể xuất hiện?
- Đừng nói những chuyện này nữa, chờ bảy ngày sau tiền bối tự nhiên sẽ rời đi, nếu có cơ hội, đến lúc đó chúng ta sẽ mở miệng hỏi!
Uân Thanh suy nghĩ một hồi, nhưng bất luận nghĩ như thế nào cũng không có đáp án thỏa mãn, cho nên cũng chỉ có thể chờ đợi.
- Được! Bảy ngày này ta sẽ không đi trêu chọc tiền bối, ta sẽ cho người hầu hạ chu đáo!
Bì Khánh Phong cũng minh bạch, lúc này tuyệt đối không thể trêu chọc vào tiền bối này, lúc này hắn nên tận tâm hầu hạ mới đúng.
Sau khi đàm luận với Bì Khánh Phong một lúc, Uân Thanh thấy sắc trời đã tối, cự tuyệt ý tốt của Bì Khánh Phong muốn lưu hắn lại, quay trở về phủ quốc sư.
Trên đường trở về, Bì Khánh Phong một mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi, đợi bảy ngày sau . . .
Sáng sớm hôm sau, Bì Khánh Phong đã ngồi xe ngựa đến hoàng cung tham gia buổi triều hàng ngày. Mặc dù hiện nay biên quan đã không còn chiến sự, nhưng Đại Vận đế vương cũng là một vị minh quân, cũng không gián đoạn buổi triều hàng ngày. Hành động như vậy cũng khiến rất nhiều đại thần cảm thấy bệ hạ anh minh, cho nên mặc dù không có chiến sự, hàng ngày Bì Khánh Phong vẫn vào triều tham gia triều sớm!
Hoàng cung, Linh Lan Uyển chính là nơi ở của đệ nhất mỹ nữ Đại Vận quốc hiện nay, cũng chính là Vân Sinh công chúa! Lúc này Vân Sinh công chúa đang ngồi trong hoa viên rầu rĩ không vui, hôm qua phụ hoàng đã báo cho nàng biết, tháng sáu sang năm sẽ gả nàng cho tên ăn chơi trác táng Bì Vân Liệt!
Khắp đế đô đều biết tài ăn chơi của Bì Vân Liệt, trong Đại Vận quốc, hầu như nữ nhân nào nghe nói tới Bì Vân Liệt đều biến sắc, nhưng phụ hoàng lại đẩy mình vào hố lửa, điều này làm cho Vân Sinh công chúa rất khó hiểu!
- Công chúa, nghe nói tên gia hỏa đó bị đập hôn mê bây giờ còn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên hai ngày nay bên ngoài yên ổn không ít!
Một tiểu nha đầu cũng không tính là tuyệt sắc, nhưng nhìn qua rất đáng yêu đứng bên cạnh Vân Sinh công chúa nói.
- Không đập chết sao?
Vân Sinh công chúa có chút tiếc nuối, nàng hiện tại hi vọng ông trời có thể đánh xuống một viên vẩn thạch, đập chết tên gia hỏa kia, như vậy không chỉ vì dân trừ hại, đồng dạng cũng là cứu nàng khỏi nước lửa!
- Công chúa, mặc dù Bì Vân Liệt là một công tử ăn chơi, nhưng bệ hạ không phải nói rồi sao. Bì Vân Liệt còn nhỏ tuổi, thời gian tới hắn có thể thay đổi cũng không chừng! Hơn nữa, tương lai hắn sẽ là người kế thừa Bì gia!
Tiểu nha đầu vốn không hiểu rõ thế giới này, nàng căn bản không hiểu con người Bì Vân Liệt, căn bản sẽ không biết sâu mọt này buồn nôn như thế nào.
Khi Âu Dương lần đầu tiên phủ xuống trên người hắn, cho dù không biết sự tích quang huy của Bì Vân Liệt cũng có thể minh bạch người kia không phải thứ gì tốt đẹp, bằng không thân thể của hắn làm sao có thể yếu ớt đến trình độ như vậy...