Âu Dương nói đặc biệt khó nghe. Đám người bọn họ trước khi thời đại lớn
xuất hiện đều là cường giả một phương. Bây giờ những cường giả này lại
bị người ta nói thành một ý niệm trong đầu là có thể giết chết. Điều này khiến Phách Kiếm có thiên tính rất mạnh có chút không chịu nổi.
Tuy nhiên Âu Dương không để ý đến dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của Phách
Kiếm. Trong mắt Âu Dương, Phách Kiếm căn bản không tính là gì. Cho dù
chủ nhân của bọn họ Nghi Quân tự thân tới đây, không cẩn thận cũng có
thể bị một mũi tên của mình bắn chết.
- Các huynh đệ Chiến tộc
đang ẩn nấp, các ngươi còn chờ gì nữa! Thời đại lớn đã xuất hiện. Cúng
ta cũng nên khiến thế giới này một lần nữa nhìn thấy rõ uy thế của Chiến tộc rồi!
Hai mắt Âu Dương nhìn về phía trước. Giọng nói của hắn
cũng không lớn, nhưng lại theo gió phiêu lãng tới mọi ngóc ngách của
Chúng Thần Sơn.
Khi giọng nói của Âu Dương vừa dứt, mặt đất bắt
đầu điên cuồng rung chuyển. Theo mặt đất rung chuyển, Chúng Thần Sơn bất ngờ từ đó tách ra. Trung tâm ngọn núi, một khe nứt mở ra. Sau đó vô số
bóng người bay vèo vèo vèo ra bên ngoài. Phóng tầm mắt nhìn tới, những bóng người này nữ có nam có, so với người bình thường thực sự không
khác nhau là mấy.
Nhưng nhìn những bóng người bay vụt ra, Âu
Dương biết, đây là người của Chiến tộc. Bọn họ ẩn nấp ở dưới Chúng Thần
Sơn chờ mình đánh thức Chiến tộc!
Vô số người của Chiến tộc bay
ra. Mỗi người trong Chiến tộc có lực chiến đấu tuyệt đối không thua kém
Phách Kiếm. Cường giả siêu cấp trong Chiến tộc thậm chí còn có lực chiến đấu ngang với Kỳ Lân Vương!
Nhìn trăm vạn Chiến tộc xuất hiện,
hùng tâm tráng chí của Âu Dương đều bị thiêu đốt. Có trăm vạn người của
Chiến tộc đi theo, thiên hạ có nơi nào không thể đi? Không trách được
Chiến Vương có thể có hào khí như vậy!
Trên đỉnh núi, trong đám
mây, khắp nơi đều là người của Chiến tộc được đánh thức. Con mắt của bọn họ đều nhìn về một hướng, Chiến Vương mới của bọn họ! Âu Dương, Chiến
vương mới của bọn họ!
- Chiến Vương không chết, Chiến tộc bất diệt! Xem ra thế giới này thật sự phải rối loạn...
Hoàng Thiên nhìn Chiến tộc bay ra đầy trời, trong tim của hắn mơ hồ có mấy
phần lo lắng. Tuy nhiên hắn biết, có mấy lời hắn không thể nói ra, nhất
định phải để bản thân Âu Dương phát hiện. Có lẽ đây chính là quy tắc của trò chơi. dùng thế giới này làm lợi thế cuối cùng của trò chơi...
Đám người Phách Kiếm rời khỏi Chúng Thần Sơn. Âu Dương không làm khó bọn
họ. Dù sao trong mắt Âu Dương, bọn họ chẳng qua chỉ là những quân cờ mà
thôi. Cho dù giết bọn họ cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với Nghi
Quân.
Chiến tộc không cần Âu Dương sắp xếp. Sau khi bọn họ đi ra
liền xé rách Chúng Thần Sơn một lần nữa tập hợp lại một chỗ. Sau đó
Chiến tộc bắt đầu sửa lại Chúng Thần Điện, xây dựng cung điện cho Vương
của bọn họ. Trong lúc đó Âu Dương lại một mình đi đến nơi đã từng là Hồn điện. Bởi vì Âu Dương biết, nơi đó có một người hẳn vẫn đang chờ mình.
Trong lòng Âu Dương dường như có rất nhiều tâm sự. Mà tất cả những tâm sự này đều vì Vệ Thi. Âu Dương cố gắng kìm nén tâm sự trong lòng. Hắn biết,
mình không thể lại mất đi người thân bằng hữu nữa. Mất đi Sở Yên Nhiên
hắn đã cảm thấy đau. Mất đi Lý Uyển Như khiến bản thân mình đầy vết
thương. Mình không giống với những người khác. Mục tiêu của bọn họ đều
là truy tìm cái chí cao vô thượng kia, vì chí cao vô thượng có thể từ bỏ tất cả.
Nhưng mình không làm được như vậy. Trong lòng mình còn
quá nhiều lo lắng. Không giống với những người khác, Âu Dương đang không ngừng tiến lên vì những lo lắng này.
Leo lên vị trí ngọn núi Hồn Điện, Âu Dương từng bước tiến gần tới biển mai. Càng tới gần nơi này,
Âu Dương càng cảm thấy trong lòng bất an. Hắn không biết phải mở miệng
thế nào khi đối mặt với một nữ tử chờ đợi mình hơn bảy ngàn năm?
Lẽ nào dùng một câu rất xin lỗi hoặc là xin lỗi thì có thể giải quyết được sao?
Vẫn là bóng người quen thuộc kia. Bảy ngàn năm không lại lại bất kỳ vết
tích nào trên người nàng. Trước sau nàng đứng ở trong biển mai. Nàng
vẫn bình tĩnh như vậy, giống như đã đoán trước được những điều này.
Khi Âu Dương bước vào biển mai, hắn liền dừng bước. Hắn cứ đứng từ phía
nhìn Vệ Thi. Phía sau Âu Dương lại lóe lên huyết quang. Thứ Kiêu Cung
biến thành một con cú huyết sắc không ngờ vỗ cánh bay đến bên cạnh Vệ
Thi sau đó giống như một hài tử trở về nhà, bắt đầu bay lượn xung quanh
Vệ Thi.
Bây giờ Thứ Kiêu Cung đã không còn giống như trước đây
nữa. Trước đây Thứ Kiêu Cung liên kết với linh hồn của mình. Sau khi
mình chặt đứt liên kết với Thứ Kiêu Cung, tuy rằng Thứ Kiêu Cung vẫn nhớ mình, nhưng không còn liên kết linh hồn nữa. Tuy nhiên Âu Dương cũng
không quá quan tâm tới điều này. Bởi vì Thứ Kiêu Cung sẽ không phản bội
mình. Tại thời khắc mấu chốt, không có ràng buộc có lẽ Thứ Kiêu Cung sẽ
phát ra lực lượng càng mạnh mẽ hơn.
- Đã giải quyết xong rồi sao? Rốt cuộc đã có lá gan tới thăm ta sao?
Một giọng nói rất bình tĩnh lại vô cùng quen thuộc truyền vào trong tai Âu
Dương. Một tay Vệ Thi vuốt ve con cú huyết sắc khẽ nói.
- Phải...
Âu Dương thật sự không biết nên mở miệng nói như thế nào. Tại Tiên giới,
trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Âu Dương lại trở về nơi này.
Tuy nhiên vào lúc này Tiên giới đã không còn giống như lúc trước. Tất cả đều đã bị được đặt ra ngoài ánh sáng.
- Thật ra suy nghĩ của Thứ Kiêu Cung chính là ý nghĩ trong lòng ngươi. Ta có thể đọc được. Cho nên ngươi không cần phải nói xin lỗi làm gì. Bây giờ Thứ Kiêu Cung lại trở
lại bên cạnh ta, ta đã hiểu rõ tất cả!
Vệ Thi quay người lại,
cho Âu Dương một nụ cười ngọt ngào. Nụ cười này giống như ánh mặt trời
hòa tan hàn băng. Trong nháy mắt khiến Âu Dương hiểu rõ tất cả...
Âu Dương nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Vệ Thi. Giờ phút này Âu Dương bỗng
nhiên phát hiện, hóa ra người hiểu mình nhất không phải là Lý Uyển Như
mà là Vệ Thi người đang đứng trước mặt mình. Cũng có thể bởi vì Âu Dương chưa bao giờ từng thật sự thử bàn luận với Vệ Thi điều gì, cho nên mới
phải đi một thời gian lâu như vậy.
- Lý Uyển Như đã chết!
Âu Dương đứng ở phía sau Vệ Thi nhẹ giọng nói. Mà thời điểm nói câu này
không ngờ hắn giống như một người ngoài, nói nhẹ nhàng như vậy.
Tuy nhiên Âu Dương phát hiện, khi mình nói Lý Uyển Như đã chết, thân thể Vệ Thi rõ ràng run rẩy một chút. Âu Dương từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Vệ
Thi nói:
- Ta đã mất đi một hồng nhan tri kỉ và một người bạn rất tốt đối với ta. Không nên để ta lại mất đi nữa được không?
- Sẽ không, sẽ không...
Thân thể Vệ Thi run rẩy nói. Nàng dường như đã nghe ra được ẩn ý sâu xa
trong lời nói của Âu Dương. Âu Dương cũng dường như có thể cảm giác
được, khi Vệ Thi nói những lời này, nàng có chút hoảng sợ.
- Nếu như... Âu Dương ta nói là nếu như...
Vệ Thi quay đầu lại nhìn nam tử đang ôm mình trong lòng nói:
- Nếu như có một ngày ngươi phát hiện ta phản bội ngươi, ngươi sẽ làm sao?