Từ đó về sau bất kỳ với người nào có quan hệ tốt với người này
đều sẽ bỏ mình không thể giải thích được. Bởi vì mọi người không đề
phòng Vu tộc, không ngờ trực tiếp đã khiến gần một trăm ngàn Nhân tộc
chết oan chết uổng!
Lần này đúng là đâm thủng trời. Cường giả của Nhân tộc dâng thư lên Nghi Quân, hi vọng Nghi Quân ra mặt thay bọn họ.
Đừng thấy Bang Túng Hóa bình thường hung hăng càn quấy, trên thực tế hắn cũng rất khó khăn. Nếu như Nghi Quân không mở miệng, Bang Túng Hóa
tuyệt đối không dám tiến vào lãnh địa của Vu tộc. Dù sao không có ai
không sợ chết.
Thời điểm Nghi Quân nhận được tin tức này, hắn đã
vô cùng phẫn nộ. Từ xưa đến nay chỉ có Nhân tộc ức hiếp Vu tộc, từ lúc
nào Vu tộc lại dám khiêu khích Nhân tộc như vậy? Bây giờ Nhân tộc cường
đại chưa từng thấy. Trước kia thế lực của Nhân tộc tách ra. Nhưng lần
này không có Sa Lâm quấy rối, ngoại trừ khu vực Tây Bắc không có cách
nào thu nạp ra, các khu vực khác đều nằm trong tay Nghi Quân. Nhân tộc
chưa từng cường đại như vậy. Nghi Quân thực sự không hiểu rốt cuộc đầu
óc Vu tổ động kinh hay bị cánh cửa kẹp vào mà lại dám khiêu khích Nhân
tộc?
Dương nhiên Nghi Quân không hiểu. Bởi vì Vu tổ hiện nay căn
bản không phải là Vu tổ năm đó chỉ nguyện bo bo giữ mình, tình cờ chiếm
chiếm tiện nghi. Tình huống của Vu tổ hiện nay gần giống với Trầm Điễn,
nhận được truyền thừa lực lượng, nhưng không nhận truyền thừa linh hồn.
Bằng không cho dù Vu tộc phát điên cũng tuyệt đối không dám trêu chọc
quái vật khổng lồ như Nhân tộc này!
Trong lúc Nghi Quân nổi giận, Nhân tộc đã phát binh đánh vào tây nam. Trận chiến này không tính là ác liệt thảm khốc. Nếu như nói ác liệt thảm khốc có lẽ chính là Nhân tộc.
Trăm vạn cường giả Nhân tộc tiến vào tây nam đến ngày thứ ba đã chết một phần ba. Mà chết nhiều người như vậy không ngờ Nhân tộc vẫn không tìm
được địa bàn của Vu tộc nằm ở chỗ nào!
- Mẹ kiếp, đây không phải là để chúng ta chịu chết sao?
Một giọng nói từ trong rừng rậm truyền ra. Nếu như Âu Dương ở chỗ này, hắn
nhất định có thể nhận ra giọng nói này. Đây chính là giọng nói của Tiểu
Nhạc. Chỉ có điều bây giờ Tiểu Nhạc không còn là dáng dấp bảy, tám tuổi
mữa, mà là mười một, mười hai tuổi. Bên cạnh hắn chính là Mục Uyển. Từ
ánh mắt nhu tình của Mục Uyển có thể nhận ra tiểu tử này đã thật sự
thành công.
- Đừng nói nữa. Lần này mỗi người bị chết đều chết
một cách kỳ lạ. Có thể khẳng định người ra tay nhất định là bản thân Vu
tổ. Chỉ có điều tại sao những người đi cùng chúng ta đều đã chết, hết
chỉ có mấy người chúng ta còn sống?
Lăng Túc thực sự rất buồn
bực. Lần này người chết trên căn bản đều là thế lực của phía bọn họ.
Nhưng tất cả mọi người trong nơi đóng quân này đều chết hết, cuối cùng
chỉ còn sót lại mấy người bọn họ. Điều này nói ra thực sự cổ quái. Nếu
như không phải có thân tín của Nghi Quân lại đây tự mình nhìn mấy người
không có vấn đề, có lẽ bọn họ đã bị xem là gian tế, bị bắt lại rồi.
- Lẽ nào tên Vu tổ gì đó tính dùng kế phản gián?
Tiểu Nhạc chẳng biết xấu hổ nói.
- Ngươi nghĩ ngươi là người thế nào? Tuy rằng bây giờ ngươi đứng hàng
tiên tôn đỉnh phong, nhưng Vu tổ là cấp bậc gì. Muốn giết ngươi còn cần
dùng kế phản gián sao?
Mục Uyển trừng mắt với Tiểu Nhạc một cái.
Thật ra đối với chuyện tại sao nhóm người mình không có chuyện gì, bọn
họ đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Có thể bởi vì Vu tổ là người quen của chúng ta thì sao?
Bỗng nhiên, Dạ Thiên âm trầm nói ra một câu như vậy. Trong một đêm tối,
trong rừng rậm nghe thấy hắn đưa ra ví dụ như vậy, tất cả mọi người đều
dựng tóc gáy!
- Người quen...
Lam Thông cảm thấy không rõ nhìn Dạ Thiên. Hắn không rõ tại sao Dạ Thiên lại có ý nghĩ như vậy.
- Vu tổ là nữ nhân!
Dạ Thiên bỗng nhiên nói ra chuyện này. Tuy nhiên điều này không được tính
là bí mật gì. Tại Tiên giới, trên căn bản bất kỳ người nào cũng biết
chuyện Vu tổ là nữ nhân. Nhưng điều này liên quan gì đến chuyện bọn họ
vẫn còn sống?
- Hơn nữa, thế hệ Vu tổ này lại gần giống với Trầm
Điễn, đều nhận được truyền thừa lực lượng, nhưng không có truyền thừa
linh hồn. Lần này chúng ta tiến vào rừng rậm tây nam này, đã chết nhiều
người như vậy lại chỉ có chúng ta còn sống. Như vậy tính ra chúng ta đều có một điểm giống nhau. Chỉ có điều các ngươi không phát hiện ra!
Dạ Thiên híp mắt.
- Điểm giống nhau? Ý ngươi muốn nói...
Lam Thông giống như cũng nghĩ tới điều gì.
- Không sai! Chúng ta đều có quan hệ với sư phụ. Có lẽ chúng ta có thể tồn tại chính bởi vì điểm này!
Lần này Dạ Thiên thực sự khẳng định. Mỗi người bọn họ đều có quan hệ mật thiết với Âu Dương. Bọn họ lại đều tiếp tục sống sót.
- Không đúng! Gần đây Vu tổ từng nói đã bày ra đại trận muốn lấy mạng của Âu Dương. Đây tuyệt đối không phải là người quen của chúng ta!
Lăng Túc chợt nhớ tới tin đồn gần đây. Một thời gian trước rất nhiều thế lực cùng tuyên bố tin tức muốn lấy mạng của Âu Dương. Trong đó có cả Vu
tộc. Nếu như nói lần này bọn họ theo chiến tộc khai chiến, như vậy có lẽ còn có khả năng tiếp tục sống sót. Dù sao Âu Dương với thân phận là
Tịnh Kiên Vương của chiến tộc, toàn thiên hạ đều đã biết. Nhưng tại sao
Vu tộc lại muốn giữ lại tính mạng của bọn họ!
- Các ngươi dường như đều đã quên một người!
Ánh mắt Lam Thông nhìn lên bầu trời. Ngày hôm nay bầu trời đầy sao. Hắn nhìn những vì sao nói:
- Rất nhiều rất nhiều năm trước, tại tiểu thế giới, cũng có một buổi tối như vậy, đêm hôm đó...
Sau khi Lam Thông nói đến đây Lăng Túc bỗng nhiên nghĩ tới! Một đêm khuynh
thành! Đúng vậy, đó chính là trận chiến cuối cùng của Âu Dương tại tiểu
thế giới! Trảm Linh Sử nghịch thiên mà đi, dám làm cái chuyện trước chỉ
có Hoàng Thiên Đại Đế dám làm! Đêm hôm đó cũng đã khiến cả tiểu thế giới điên cuồng.
Đêm hôm đó với bầu trời cũng tương tự như bây giờ.
Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ. Âu Dương treo đầu người trên
tường thành, khóc thân những chiến hữu của mình. Tiếng khóc của hắn
giống như còn vang vọng bên tai bọn họ. Chuyện Âu Dương tiêu diệt người
của Trịnh gia dường như vẫn hiện rõ trước mắt. Hiện tại Lam Thông bỗng
nhiên nhắc đến chuyện này, khiến Lăng Túc lại nghĩ tới.
- Xem ra chúng ta có phiền toái lớn rồi!
Lăng Túc biết, nếu quả thật chính là nàng nói, như vậy thù hận của nàng với
Âu Dương thậm chí sẽ biến thành thù hận với mọi người, thăng hoa đến một cảm giác không chết không dừng. Đúng vậy, nàng sẽ không giết mọi người. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, làm như vậy là quá dễ dàng cho mọi
người. Nàng sẽ dùng một ngàn phương thức để dằn vặt mọi người đến chết!
- Chúng ta đi thôi!
Bỗng nhiên, Lam Thông nói ra lời ấy, thật ra không riêng gì Lam Thông, ngay
cả những người bên cạnh cũng có thể đoán được đại thể người đó là ai. Dù sao chuyện liên quan với Âu Dương, mọi người ở chỗ này đều biết. Chuyện một đêm khuynh thành bọn họ cũng biết. Bây giờ nghe thấy Lam Thông nói
như vậy, tất nhiên mọi người đều hiểu nguyên do trong đó.