Không ai nghĩ tới một kết quả như thế. Mê Đồ Hòa Thượng đã thành danh
tại hải ngoại từ lâu. Tuy rằng mỗi ngày hắn luôn mồm nói mình lòng dạ từ bi, nhưng trên thực tế hắn không được tính là kẻ tốt lành gì.
Ngày hôm nay, Âu Dương chém nát Mê Đồ Cà Sa trân quý nhất của Mê Đồ Hòa
Thượng, điều này có khác nào đốt cả núi xanh. Chỉ cần sau đó Âu Dương
còn ở hải ngoại, bất kể thế nào Mê Đồ Hòa Thượng cũng sẽ tìm đến Âu
Dương.
- Được! Được! Được!
Mê Đồ hòa thượng liên tiếp nói
vài chữ "được". Có thể thấy lúc này hắn phẫn nộ tới mức nào. Tuy nhiên,
bất luận phẫn nộ tới mức nào hắn cũng không ra tay. Dù sao đây cũng là
đại hội đấu bảo. Vừa nãy hắn không có yêu chiến đã trực tiếp xông lên,
trên thực tế chính là vi phạm quy tắc. Nếu như bây giờ hắn lại ra tay
muốn giết người, vậy hậu trường chủ nhân của đại hội đấu bảo nhất định
sẽ lựa chọn ra tay.
Mê Đồ hòa thượng là số ít những người biết
được hậu trường của chủ nhân đại hội đấu bảo. Hắn biết hắn chưa thể động tới những người này, cho nên hắn cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng
đọc một tràng phật hiệu sau đó nói:
- Lão nạp xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu thí chủ.
- Thế nào, lão hòa thượng là một người xuất gia không phải lúc này đã
tính nhảy ra tam giới sao? Lúc nào người xuất gia các ngươi đã bắt đầu
thù dai rồi sao?
Âu Dương híp mắt nói. Câu nói này của hắn gần như đã phá hỏng tất cả lời nói của Mê Đồ Hòa Thượng.
Mê Đồ Hòa Thượng gật đầu, đọc lớn một tràng phật hiệu, sau đó đạp không
tính rời đi. Có biết họ tên hay không cũng không sao. Khí tức đã nắm
giữ, chỉ cần tương lai Âu Dương xuất hiện ở hải ngoại, Mê Đồ Hòa Thượng
nhất định có thể tìm tới chỗ hắn.
- Đi không thay tên ngồi không đổi họ. Nhớ kỹ! Ta tên là Lưu Dương!
Âu Dương quay về phía Mê Đồ Hòa Thượng đang ở trên không trung nói vọng
một câu như vậy. Hắn nói câu này đã khiến rất nhiều người cảm thấy khó
hiểu.
Lưu Dương, cái tên này chắc chắn một cái tên xa lạ. Âu
Dương cũng chuẩn bị cái tên này để sử dụng tại hải ngoại. Dù sao tiếng
tăm của Tiễn Thần Âu Dương quá lớn, nhưng nếu không có chúng thần điện
và Hàn Băng Cung, có thể Âu Dương vẫn dùng tên của mình. Dù sao trong
lòng mọi người Tiễn Thần đã chết.
Nhưng hiện nay trong thiên hạ
có ai không biết đến cái tên Âu Dương? Bích Huyết Vân Đình đã treo giải
thưởng lớn cho cái đầu của Âu Dương. Ngoại trừ Bích Huyết Vân Đình,
những thế lực khác đều đang hỏi thăm tung tích của Âu Dương. Còn có một
vài người chuyên môn làm những chuyện mờ ám chuẩn bị thử xem Âu Dương
nông sâu thế nào. Nếu như tên Âu Dương xuất hiện ở hải ngoại, chỉ sợ tất cả hải ngoại đừng hòng yên tĩnh được nữa.
- A Di Đà Phật, lão nạp đã khắc ghi tên tiểu thí trong tâm khảm. Ngày khác mời tiểu thí chủ đến Vạn Phật Đảo một lần...
Mê Đồ Hòa Thượng vừa nói xong đã biến mất trên bầu trời.
- Ngươi ngốc sao? Cho dù là ta cũng không phải là đối thủ của lão hòa
thượng này. Bây giờ ngươi nói tên mình cho hắn biết, sau này cũng không
cần xuất hiện trên Hải Ngoại Thiên Đảo nữa!
Yên Hồng nhìn nam tử
đang cầm Tu La Tiễn trong tay, nàng cảm thấy nam tử này dường như có
bệnh. Không ngờ hắn lại nói tên của mình cho Mê Đồ Hòa Thượng nghe. Làm
như vậy không phải là tự chui đầu vào rọ sao?
- Chỉ là tiên tôn, nếu như hắn ép ta nóng lên, ta sẽ giết sạch Vạn Phật Đảo của hắn!
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần sát ý. Đúng vậy, Âu Dương không muốn
trêu chọc phiền phức, nhưng Âu Dương cũng không sợ phiền phức. Nếu như
phiền phức không hiểu chuyện nhất định phải tìm tới cửa, vậy Âu Dương
thể hoàn toàn bóp chết phiền phức đó.
- Hừ, mạnh miệng thì ai chẳng nói được! Trả lại Tu La Tiễn cho ta!
Yên Hồng nghe Âu Dương nói, nhìn thấy tu vi của Âu Dương chỉ là Kim Tiên,
nàng đã cho rằng Âu Dương chỉ là một giả hỏa đang nói mạnh miệng mà
thôi.
- Tu La Tiễn của ngươi? Ngươi đã mất Tu La Tiễn do bại
trong tay Mê Đồ Hòa Thượng. Là ta tới đoạt được. Tu La Tiễn này làm sao
lại biến thành của ngươi được?
Âu Dương nhìn Tu La Tiễn trong
tay. Một khi Thứ Kiêu Cung xuất hiện, thiên hạ đều biết Âu Dương ở chỗ
này. Âu Dương ra khỏi cửa, ở bên ngoài không thể không có một pháp bảo
phòng thân. Tu La Tiễn này lại không tồi. Nếu như đặt Tu La Tiễn ở bên
cạnh Thứ Kiêu Cung tiến hành ôn dưỡng, sau thời gian dài, mặc dù Tu La
Tiễn không có cách nào thông linh, nhưng tuyệt đối sẽ cường đại hơn bây
giờ rất nhiều.
- Ngươi... Tại sao ngươi lại không nói lý như vậy?
Yên Hồng bị Âu Dương một câu nói liền vô cùng tức giận. Dù thế nào nàng
cũng không thể tưởng tượng được, một con cọp mới vừa đi, lại có một con
cự lang chạy tới. Đáng hận nhất chính là mình rõ ràng cũng một con cọp,
tuy rằng không cắn lại lão hổ vừa nãy, nhưng muốn làm thịt con cự lang
này hẳn không có vấn đề.
Chỉ có điều bây giờ mình bị người dùng
dây thừng buộc vào cổ, chỉ có thể nhìn thấy cự lang ở nơi đó diễu võ
dương oai, lại không có bất kỳ biện pháp nào khác.
- Tiểu cô nương, ngươi nói Tu La Tiễn là của ngươi, nếu ngươi có thể triệu hoán Tu La Tiễn trở lại, tự nhiên có thể!
Âu Dương bỏ Tu La Tiễn mấy lần, hắn không chút lo lắng. Tuy Tu La Tiễn này không có được sự thông linh như Thứ Kiêu Cung, nhưng mũi tên này chẳng
khác nào nhi tử của Thứ Kiêu Cung. Mẹ nó còn ở trong tay mình, còn sợ
nhi tử không theo mình sao?
- Được! Ngươi cho rằng bất kỳ ai cũng có thể cướp Tu La Tiễn được sao?
Yên Hồng còn không tin tà. Tu La Tiễn này là thần binh đã nhận chủ. Bây giờ nàng dẫn động tinh huyết của mình, chỉ thấy Tu La Tiễn lóe lên liền từ
trong tay Âu Dương bay vào trong mi tâm của nàng biến mất không còn tăm
hơi!
- Ha ha ha ha... Xem đi, ta mới là chủ nhân của Tu La Tiễn. Ngươi vẫn ở đó mà hóng gió đi thôi!
Yên Hồng cực kỳ đắc ý. Mọi người ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều thi nhau lắc đầu. Không trách được Tu La Tiễn này được gọi là thần binh. Không
ngờ nó đã có thể nhận chủ. Nếu như có thể như cáo già hồ ly nhận được
linh hồn, sợ là Tu La Tiễn này sẽ càng lợi hại thêm mấy phần.
- Thật sao?
Âu Dương nhìn Yên Hồng đang cực kỳ đắc ý. Tất nhiên hắn biết Tu La Tiễn
liên kết với tinh huyết của Yên Hồng, nhưng Tu La Tiễn vốn chính là do
lực lượng của mình tạo thành. Bất luận ngươi có sử dụng tinh huyết thế
nào cũng tuyệt đối không có cách nào cướp giật được với Âu Dương!
- Đi ra!
Âu Dương mở miệng thốt ra hai chữ, không ngờ Tu La Tiễn trực tiếp từ trong mi tâm của Yên Hồng bay ra, lại xuất hiện trong tay Âu Dương. Cảnh
tượng như vậy đừng nói là người vây xem, cho dù là bản thân Yên Hồng
cũng cảm thấy bối rối.
Từ xưa đến nay có ai nghe nói thần binh đã nhận chủ còn có thể bị người đoạt đi?
- Là khống binh quyết!
Có người ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn vừa mở miệng nói khống
binh quyết, nhất thời tạo ra những tiếng thổn thức. Phải biết rằng khống binh quyết đã thất truyền từ lâu. Bây giờ một người tuổi còn trẻ lại có thể sử dụng khống binh quyết thần bí khó lường này sao?Ai có thể tin
được?