Mãi đến khi cô học lớp 6 tiểu học, “bà dì” lần đầu tiên ghé thăm, chuyện ngủ chung này mới kết thúc, khi đó hắn còn náo loạn với cô mấy ngày liền.
“Đúng.” Cô nói: “Nếu trên người anh có vết thương, vậy tôi có thể giúp anh bôi thuốc nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi có thể tùy ý cởi quần áo của anh, tùy ý xem cơ thể anh.”
“Nếu tôi nói em có thể thì sao?” Giọng điệu của hắn có chút nôn nóng.
“Vậy cũng không được.” Cô cự tuyệt nói.
Trên khuôn mặt điển trai hiện lên một tia bi thương. Hắn đột nhiên nâng tay lên, bắt đầu cởi bỏ từng chiếc cúc trên áo sơ mi.
Hạ Kỳ trợn to mắt. Hắn...đang làm cái gì vậy? Cởi quần áo?.
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Thời gian như ngưng đọng, cô nhìn hắn chậm rãi cởi bỏ hết cúc áo, sau đó cởi áo sơ mi ra, lộ ra khuôn ngực trần trụi.
Dưới ánh đèn, làn da hiện lên thật khỏe khoắn, nam tính một cách mê muội. Không giống với cơ thể của thanh thiếu niên thời thơ ấu, cơ thể hắn bây giờ chính là cơ thể trưởng thành của người đàn ông. Cho dù vẫn còn gầy nhưng lại rắn chắc, dù vậy lại khiến cho người ta có cảm giác đang ẩn giấu sự uy hiếp.
“Nếu tôi trở thành bạn trai thì mới có thể sao?” Hắn hỏi, bước chân càng lúc càng tiến tới gần cô.
Lúc này, đầu óc cô vô cùng loạn xa, mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần, theo bản năng cô lui lại phía sau mà đã quên phía sau chính là bàn bếp.
“A!” Hạ Kỳ kêu lên một tiếng, trong giây lát eo cô đụng phải thành bếp, thấy phía sau sẽ đụng phải nồi sủi cảo đang nấu, Quân Cẩn Ngôn nhanh tay kéo lấy tay Hạ Kỳ, đem cả người cô kéo vào trong lồng ngực mình.
Ầm!
Sức lực quá lớn khiến cho cả hai đều ngã xuống đất, mũi cô đập mạnh vào ngực Quân Cẩn Ngôn, cả người nằm đè lên người hắn.
Về phần Quân Cẩn Ngôn, toàn bộ phần lưng đập mạnh xuống đất, âm thanh khi va chạm bề mặt đất nghe có vẻ đau đớn.
Cơ thể cô đè trên người hắn, tuy rằng có chút đau nhưng so với hắn vẫn còn tốt hơn nhiều. Nỗi sợ hãi vẫn còn, đôi tay cô chống lên nền gạch men sứ lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Quân Cẩn Ngôn dưới thân mình.
Hắn nhắm mắt lại, lông mi thật dài, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, càng thêm kinh diễm, màu da khỏe khoắn, sống mũi thẳng, từng đường nét trên khuôn mặt giống như được thượng đế điêu khắc một cách tinh tế. Nếu không phải bây giờ môi hắn có một chút tái nhợt thì có lẽ sẽ càng thêm hoàn mỹ.
“Quân Cẩn Ngôn, anh bị sao vậy? Đụng vào đầu rồi sao?” Cô có chút lo lắng, cô vươn tay sờ phía sau đầu hắn.
Ngón tay luồn vào mái tóc, cô cố gắng sờ soạng hết phía sau đầu xem có chỗ nào bị sưng lên hay không.
Trong lúc cô lơ đãng, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra, nhìn cô không chớp mắt.
Trong sáng, thuần khiết, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt đen như mực của hắn lại cất giấu một phần dục vọng kìm nén.
Giống như trên thế giới này, hắn là người thuần khiết nhất, cũng có thể là người đen tối nhất.
Hạ Kỳ sực tỉnh, đôi tay vốn đang chống trên mặt đất rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi trọng lượng của cơ thể liền mềm nhũn ra. Cơ thể cô lại một lần nữa đè lên người Quân Cẩn Ngôn.
Mặt cô dán lên khuôn ngực trần trụi của hắn, da thịt đụng chạm lẫn nhau khiến cô bất chợt hoảng loạn.
“Tôi...tôi đứng dậy đây.” Cô nói xong, tay chân luống cuống định đứng lên, eo lại bị hai tay của hắn ôm lấy, một lần nữa lại đè xuống người hắn.
Cô trên, hắn dưới, cứ như vậy mà dán vào nhau, cô có thể cảm nhận được mỗi một lần hô hấp, ngực hắn lại phập phồng lên xuống.