Yêu Cuồng Loạn

Chương 34: Chương 34: Quân Cẩn Thần xuất hiện




Vết thương của Quân Cẩn Ngôn cần phải ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày. Mặc dù Quân Cẩn Ngôn rất không tình nguyện nhưng Hạ Kỳ vẫn nhất quyết muốn hắn ở lại bệnh viện, đảm bảo vết thương không có vấn đề gì cô mới yên tâm.

Vào ngày tiếp theo sau khi Quân Cẩn Ngôn nhập viện, Hạ Kỳ nhìn thấy Quân Cẩn Thần - đại thiếu gia Quân gia, đại ca (*) của Quân Cẩn Ngôn.

(*) Raw: 大哥 => đại ca, anh cả, anh trưởng, anh hai... Ở đây mình dùng từ đại ca để dễ xưng hô hơn, sau đại ca là nhị ca, tam ca ứng với Quân Cẩn Tích (đẫ từng đề cập tới ở các chap trước) và Quân Cẩn Ngôn.

Có người từng dùng chữ “Lạnh” để miêu tả ba anh em Quân gia. Nếu sự lạnh lùng của Quân Cẩn Ngôn là một loại trống rỗng, hoang vu, khiến người khác khi ở trong mắt hắn không có cảm giác tồn tại thì sự lạnh lùng của Quân Cẩn Thần chính là một lạnh lẽo, thờ ơ, khiến người ta không thể lại gần.

Đối mặt với một người đàn ông như vậy, chỉ cần đứng trước mặt bạn, lẳng lặng nhìn bạn thôi cũng sẽ khiến bạn run như cầy sấy.

Khi Quân Cẩn Thần một thân quân phục xuất hiện trước mặt Hạ Kỳ, gọi tên cô bằng giọng nói lạnh lùng, cô bỗng ngẩn người ra.

Tuy trước đây, cô đã gặp qua Quân Cẩn Thần vài lần, nhưng hai người vẫn chỉ là mối quan hệ không thân không quen, nói khó nghe hơn, Hạ Kỳ cảm thấy trước đây Quân Cẩn Thần chưa bao giờ nhìn đến cô.

Hiện tại, đã qua mười năm, đối với sự xuất hiện đột ngột của cô, Quân Cẩn Thần lại không cảm thấy ngạc nhiên, kỳ quái, thậm chí còn nhận ra cô ngay lập tức.

“Vâng.” Hạ Kỳ đáp.

“Quân Cẩn Thần.” Anh ta giới thiệu tên họ, đồng thời cũng nêu lên thân phận của mình. Mà câu nói tiếp theo của Quân Cẩn Thần tuy đơn giản nhưng lại kinh hãi: “Quân Cẩn Ngôn bị thương là bởi vì cô.”

Không phải câu hỏi, mà là trực tiếp khẳng định.

“Ừm.” Cô thú nhận, không hề lảng tránh.

Đôi mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm Hạ Kỳ khiến lòng bàn tay cô bất giác toát mồ hôi lạnh. Đó là đôi mắt phượng tương tự Quân Cẩn Ngôn, chỉ là trong đôi mắt này không có một tia trong sáng, chỉ có sự ma mị, sắc bén.

“Về sau đừng để Quân Cẩn Ngôn bị thương lần nữa.” Quân Cẩn Thần nói xong, thậm chí không nghe Hạ Kỳ trả lời liền xoay người rời đi.

Hạ Kỳ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Quân Cẩn Ngôn đang ngồi lẳng lặng trên giường bệnh, không làm gì cả, giống như đang...ngẩn người ra!

Nhìn thấy cô đi vào, đôi mắt vốn trống rỗng đột nhiên tràn ngập tia sáng.

Quân Cẩn Ngôn xoay người xuống giường, bước nhanh đi tới trước mặt Hạ Kỳ, vòng tay ôm cô, đầu vùi vào hõm vai cô: “Kỳ Kỳ...” Tiếng kêu nỉ non mang theo chút nũng nịu trong đó.

Trong chốc lát, cơ thể Hạ Kỳ cứng đờ, nhưng cũng không đẩy Quân Cẩn Ngôn ra mà nói: “Đừng đụng vào vết thương.”

“Không sao.” Chỉ cần có thể ôm cô như vậy, đụng vào vết thương thì có làm sao!

“Đừng làm loạn!” Hạ Kỳ nói. Một lát sau, Hạ Kỳ mới thoát ra khỏi vòng tay của Quân Cẩn Ngôn.

“Vừa rồi, ở cửa phòng bệnh, tôi gặp phải đại ca của anh.”

“Ồ” Hắn lên tiếng, giọng điệu không có một chút hứng thú.

“Tại sao anh ta liếc mắt một cái lại nhận ra tôi được?” Đối với chuyện này, Hạ Kỳ cảm thấy rất lạ, sau mười năm, bộ dạng cô ít nhiều cũng có chút thay đổi, huống chi trước đây số lần chạm mặt của cô và Quân Cẩn Thần có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Đại ca đã nhìn thấy ảnh của em.” Quân Cẩn Ngôn trả lời.

“Ảnh?” Cô khó hiểu, dường như Quân Cẩn Ngôn không có ý muốn giải thích, chỉ là tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên lên tiếng: “Em cảm thấy đại ca tôi như thế nào?”

“Không tồi.” Hạ Kỳ bình tĩnh xem xét, trừ bỏ quanh thân luôn tỏa ra hơi thở sắc bén của Quân Cẩn Thần khiến người ta sợ hãi thì về ngoại hình mà nói, anh ta hơn hắn so với các minh tinh thần tượng.

Ánh mắt Quân Cẩn Ngôn trầm xuống, đột nhiên ghé sát vào Hạ Kỳ, cắn xuống cánh môi như đang trừng phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.