Yêu Đàm Mộng Hoa

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 11

 

“Vương gia, buổi sáng hôm nay  hoàng hậu nương nương  đã đem theo người đến Hoa Thiều cung.”

Huyền Diệp không ở trong triều, Huyền Triệt vì quốc sự, mà ở trong cung điện chuẩn bị sẵn cho hắn, như vậy mỗi ngày lâm triều không cần phiền phức đi từ bên ngoài hoàng thành, mấy mật thám thủ hạ Huyền Diệp, cũng đều nhận lệnh từ Huyền Triệt, như vậy, so ra là cai quản hết thảy mọi chuyện trong cung.

Hiện tại đang báo cáo với Huyền Triệt, là mật thám trong hậu cung.

“Phải không? Hoàng tẩu rốt cục cũng không nhịn được, Hoa Thiều cung có phát sinh chuyện gì hay không?”

“Hoàng hậu nương nương hình như thưởng Ánh Lam phi tử một bạt tai, hơn nữa cho cung nữ đẩy xuống hồ nước.”

“Cũng bình thường! Vẫn thủ đoạn như trước.” Nữ nhân này, chẳng lẽ không thể có ý tưởng mới sao? Từ khi mẫu thân hắn bắt đầu, cũng là mấy chiêu này.

“Chính là sau đó nương nương cho cung nữ gọi ngự y.”

“Cái gì!” Bút trong tay Huyền Triệt thiếu chút nữa rơi xuống.

Gọi ngự y? Chẳng lẽ xảy ra chuyện?

Hoàng tẩu với chuyện răn đe phi tử thật sự đã làm đến quen, như thế nào lại nháo đến độ phải gọi ngự y? Nàng ta hẳn là rõ nếu khiến Ánh Lam xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó có muốn cũng không thoát được tội, nàng nếu là muốn hại người chí tử, có rất nhiều cách để mình đứng ngoài cuộc.

“Là vậy, cung nữ đẩy người một lúc sau, Ánh Lam phi tử hình như đụng đầu vào đá trong hồ, bởi vậy chẳng những có ngoại thương, mà đầu còn bị rách. Ngự y đang vội vàng chữa trị, chính là tình hình dường như không lạc quan, chuyện này có cần thông tri hoàng thượng một tiếng không ạ?” Hắn kì thật đã có thoáng liếc quá một cái, người kia nằm trong chăn khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, ở ngay trên trán có một vết rách, ngự y tuy rằng đã cố sức cầm máu, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, thoáng chốc đã nhiễm đỏ cả chăn.

Hắn làm mật thám nhiều năm, người chết trong tay đếm không hết, nhưng màu tươi chảy không ngừng như vậy, lại làm hắn trong lòng rùng mình.

“Không cần, người còn chưa chết, hoàng huynh còn bận việc. Chiến sự cấp bách, như thế nào có thể vì một nam sủng, nói về sẽ về sao? Nếu bá quan hoặc dân chúng biết được không tốt. Trước trở về ở một đêm bên nam sủng kia, đã thành trò cười cho người nghe, chẳng lẽ lại muốn diễn ra lần nữa?”

Huyền Triệt nhíu mày. Hắn không cần biết nam sủng kia sống chết thế nào, vô tội thì sao, hậu cung người vô tội phải chết nhiều lắm, không thiếu một người, huống hồ nếu hắn thật sự chết, cũng lắm thì để hoàng tẩu chịu tội mà thôi, vừa đúng quốc cữu gia nhuệ khí thừa thãi, miễn để bọn họ nghĩ thật sự có thể dựa vào hoàng hậu mà đắc ý, không để ai vào mắt.

“Vâng, thuộc hạ biết.” Thật sự không biết, không báo cho hoàng thượng có sao không?

Hắn âm thầm bảo vệ hoàng thượng, thấy được biểu cảm của ngài, cảm thấy bên ngoài còn nhiều cảm xúc hơn bên trong, chính là không hiểu được! Không hiểu nếu hoàng đế một nước vứt bỏ lớp áo hoàng đếbên ngoài sẽ thế nào. Nếu để bệ hạ biết nam sủng y coi trọng nằm trong vũng máu, sẽ thế nào?

“Hoa Thiều cung có sự tình gì, ngươi đến bẩm báo là được.”

“Vâng! Thuộc hạ xin lui.”

Tuy rằng, hắn đích thực muốn nói người cứu được liền phải cứu, nếu chết cũng phải làm được chuyện gì, nhưng Ánh Lam………..hắn là nam sủng hoàng huynh vi hành cải trang đem về, hoàng huynh đối đãi với nam sủng này bất đồng bao nhiêu, hắn trên đường đi thưởng thức không ít, hơn nữa trước đây hoàng huynh vì tiểu tử nhỏ nhoi này, quên đi lí do mà mình thân chinh xuất quân mà quay trở về.

Đối đãi như vậy với các sủng phi trước đây hoàn toàn khác biệt có thể nói là xa cách vạn dặm. Nếu để hoàng huynh biết nam sủng tình hình nguy cấp, sẽ xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa nếu để hoàng huynh biết tin tức ở đây của nam sủng, sẽ có thái độ gì?

…………Có thể hay không ngay cả đệ đệ ở chung 20 năm cũng vì vậy mà liên lụy?

Thật là, đây là cái suy nghĩ gì, hoàng huynh như thế nào có thể vì một nam sủng mà trách phạt thân đệ đệ là hắn. Trước đây, địa vị hoàng tẩu trong lòng hoàng huynh so ra cũng kém mình, huống gì một nam sủng, hắn chỉ là nghĩ nhiều mà thôi!

Hình ảnh hai người khi ở chung thân thiết ra sao hiện lên trong đầu, khuôn mặt mình quen thuộc lại có biểu tình ôn nhu như thế……..

Thậm chí……….Buổi sáng đấy, hắn nhìn thấy biểu tình quyến luyến đó………..

Hắn sợ…………..Sợ hết thảy không phải là hắn suy nghĩ quá nhiều…………

Ca ca, huynh yêu nam nhân kia sao?

Điều không muốn thừa nhận vẫn giấu trong lòng như muốn nhảy ra, một lần một lần vang bên tai.

Trên chiến trường đối chiến với địch quốc, Huyền Diệp trên triền núi ở bình nguyên nhìn địch nhân bố cục, nhưng khi hắn trở về doanh trướng, trong lòng vừa nghĩ nên cách nào phá địch mà không tổn hại binh lực, ngực đột nhiên nhói đau.

Đầu ngẩng mạnh nhìn về hướng hoàng thành, trong lòng tựa hồ như có gợn sóng bất an, một vòng một vòng mở rộng, làm hắn cảm thấy hoảng hốt.

“Hoàng thượng?”

Tướng lĩnh quan quân bên cạnh, thấy hoàng thượng nhíu mày nhịn không được hỏi.

“Hoàng thượng, có gì không ổn sao?” Nhất là tướng quân vừa mới nói xong đề xuất, sợ là mình nói sai điểm gì, bị trừng phạt không?

“Không có việc gì, chiếu theo chiến lược vừa nói, kỵ binh hữu quân đi trước, cánh tả ở lại phòng thủ, tiên phong tới biên cảnh, trong hai ngày cần phải hạ thành. Trận này đã diễn ra nhiều thời gian, không thể tiếp tục lâu hơn nữa, nếu không năm tòa thành sau đến khi nào mới đánh hạ? Phải biết thêm một ngày, dân húng sẽ chịu thêm khổ cực, trên chiến trường cũng có thêm mấy nghìn binh sĩ thương vong. Các ngươi là các tướng lĩnh anh dũng nhất của Huyền Thiên, tin tưởng vì Huyền Thiên, vì dân chúng Huyền Thiên, vì lí tưởng của mình, nhất định có thể thành công.

“Lĩnh chỉ! Chúng thần quyết không nhục sứ mệnh………” Các vị tướng quân nghe xong nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt bảo kiếm bên hông quỳ gối trước Huyền Triệt , lập tức bước nhanh ra lều trại, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Sau khi tất cả đi hết, Huyền Diệp nhớ tới tra tấn đêm đó của mình với Ánh Lam, càng muốn nhanh thực hiện lời nói cuối cùng nói với Cổ Thanh Hân.

Từ trước đến nay luôn đối mặt với tránh nhiệm, mấy ngày nay lại không thể khống chế được mình, hắn biết rõ ngày đó mình không đúng, cho dù thân là một hoàng đế, cho dù hắn thân phận cao quý đến thế nào, hắn vẫn không thể không để ý.

Ngày đó, thái độ không coi hắn là tất cả của Ánh Lam, làm hắn cảm thấy mình tựa hồ bị thương, bởi vậy mất lí trí, xúc động đến mức không còn là mình mình.

Hắn là hoàng đế, từ nhỏ tất cả đều dậy lời hắn nói chính là thiên ý, bởi vậy tuy rằng từ trên xuống dưới đều coi hắn là minh quân, nhưng nhiều lần cải trang vi hành, hắn từng chút một thấy rõ cuộc sống trong nhân gian, kỳ thật hắn bất quá là sinh ra đã được ông trời chiếu cố, ở trong nhà đế vương mới có thể nghĩ muốn gì được nấy không cần lo cuộc sống.

Mà người, cũng không phải đồ vật, bọn họ có suy nghĩ, hoàng đế cũng không phải có năng lực không chế tất cả.

Điều ấy trước kia, hắn có thể hiểu, khi bị thần tử làm tức giận, có thể bình tĩnh phán đoán, riêng đối với Ánh Lam, hắn xúc động đến mức mất lí trí, tâm tư hắn muốn Ánh Lam chỉ là của hắn, mặc kệ là người của hắn hay tâm của hắn, toàn bộ phải của hắn, chỉ có một mình hắn.

Nhưng điều này sao có thể?

Hắn và Ánh Lam hoàn cảnh lớn lên thế nào?

Bởi vì do thân thể, trong nhà tuy rằng nghèo khó, nhưng vẫn thương hắn như vậy, phụ thân là thư sinh có học thức, tự nhiên hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, đương nhiên dạy Ánh Lam hiểu biết nhân thế.

Ánh Lam như thế nào có thể coi thân phận nam sủng là đương nhiên? Lại như thế nào có thể vì hắn hoàn toàn quên năm đó người nhà đối tốt với hắn?

Nếu Lam nhi vong ân phụ nghĩa không biết liêm sỉ, hắn thế nào lại có thể yêu?

Yêu…………..Hắn rốt cục phải thừa nhận chữ này, hắn là yêu, tiểu tử nho nhỏ kia. ở chiến trường xa xôi, cho dù vô cùng tịch mịch, trong đầu luôn là ngày mai tác chiến thế nào, nhưng mỗi lần trên chiến trường, mỗi buổi tối hắn đều nghĩ đến tiểu tử thần tình lo lắng đeo bùa hộ mệnh cho mình.

Bùa hộ mệnh kia, hắn vẫn mang theo, vì Lam nhi đã tự tay đeo cho hắn, chưa từng rời hắn.

Hùng ưng nho nhỏ mỗi chi tiết, đều có thể thấy được người làm nó thực cẩn thận, ngay cả cánh chim ưng từng sợi từng sợi đều bện rất đều.

Mà ngày đó bị hắn làm tổn thương, cho dù rơi lệ, trong mắt tuyệt vọng vẫn không hận cũng không oán.

Trời ơi! Hắn rốt cuộc đã làm cái gì…………

Lam nhi, ngàn vạn làn chờ ta trở về giải thích, ngàn vạn lần đừng thất vọng với ta………..

Từng giot lệ nhiễm ướt sàng đàn trắng noãn, hai mắt xanh thẳm mở lớn, trước mắt tất cả chính là cảnh tượng như vậy.

“Công tử? Công tử? Người tỉnh có phải không? Tỉnh lại một chút, tiểu nhân lập tức mời ngự y………Mau! Xuân Duyến! Đi thỉnh ngự y! Nói ngự y công tử tỉnh! Nhanh lên!.” Vài ngày trước, nội thị quên mình nhảy xuống hồ cứu Ánh Lam, nhìn thấy chủ tử tỉnh, lập tức thấp giọng an ủi vài câu, sau đó lao ra ngoài gọi người thông tri ngự y tới.

Ngày đó Ánh Lam rơi xuống nước, hắn với mấy nội thị làm thế nào máu cũng vẫn chảy không ngừng, khi hắn nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy từ đôi mắt màu lam, vội vàng lau đi, lại như thế nào cũng không cầm được, dòng máu đỏ tươi đọng trong khóe mắt, không ai biết hắn trong lòng sợ hãi đến đâu.

Cái loại sợ hãi này, không phải sợ hãi có gì vạn nhất khi hoàng thượng trở về, hắn nên làm cái gì bây giờ………Cái hắn sợ là, khi hắn nhìn thấy máu chảy

Cái loại sợ hãi này, không phải sợ hãi vạn nhất xảy ra điều gì thì khi hoàng thượng trở về, hắn nên làm cái gì…..Cái loại sợ hãi này, hắn nhìn thấy máu tươi, lại thấy từ hai mắt chảy ra, như là dùng cả tâm để chảy ra huyết lệ.

Trong cung, hắn hầu hạ không biết bao nhiêu chủ tử, nhưng Ánh Lam là người ôn nhu nhất, một đôi mắt vô cầu vô dục, lại chảy ra huyết lệ, mâu thuẫn cỡ nào, đau thương cỡ nào…….

Hắn cắn răng, xác định xuân duyến đã hết sức chạy thỉnh ngự y tới, trở lại điện, lại thấy người không biết khi nào xuất hiện kia, nam tử thanh lệ vô tung, thế nhưng đang giúp Ánh Lam hôn mê nhiều ngày ngồi dậy.

Hắn tức giận nghĩ y muốn làm cái gì đây!

Chính là lời lại chi trong cổ, mỗi nội thị đều vậy, một câu cũng không nói nên lời.

“Thanh hân…”

“Ta ở đây.” Cổ Thanh Hân nắm tay Ánh Lam, hai người mười ngón tay nắm chắt, Cổ Thanh Hân có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo.

“…………..Ta mơ thấy mình chạy trong bóng tối………..Chạy mãi………” Hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi. ……Đau quá……..

“Đó chỉ là mộng, ngươi giờ đã tỉnh, xem, bên ngoài rất sáng, một chút cũng không tối đúng không?”

Ánh Lam nhìn hắn, lại giống như không nhìn hắn, bừng tỉnh mở mắt, bất quá mỗi động tác, kì thật hắn vẫn ở trong mộng.

“Thật nhiều……..Ta nhìn thấy Huyền Diệp, ở nơi tối đen, nhìn thấy ánh sáng có rọi tới, sau đó thấy Huyền Diệp……..Ta muốn gọi hắn mang ta đi, chính là không hiểu được vì cái gì……..Một chút thanh âm cũng không có, ta nghe không được tiếng của mình, cho nên Huyền Diệp cũng không nghe thấy………..”

Huyền Diệp! Mang ta đi! Nơi này tối lắm…….Ta sợ…….

“Bởi vì hắn không nghe được, cho nên ta hình như la chạy, chạy……Chính là, mặc kệ ta chạy thế nào, khoảng cách……..Vẫn rất xa………….Thanh Hân, ta không phải sẽ vĩnh viễn chạy không đến được bên hắn? Hắn muốn ta chờ…..Nhưng……Ta mệt mỏi quá………sợ………”

Trong bóng tối chờ đợi hắn thực sợ hãi, cho nên hắn cố gắng đuổi theo, lại không đuổi kịp ánh sáng chói mắt kia, hắn cảm thấy được mình đã bị bóng tối nhanh chóng che mất, sau đó không ai còn có thể tìm được mình nữa.

Cổ Thanh Hân lại nhắm hai mắt lại, cố gắng dấu đi đau đớn trong mắt.

“Ngươi có thể, nhất định có thể đuổi kịp hắn, đợi hắn, chỉ cần ngươi cố gắng một thêm nữa.”

Gạt người! Ngay cả chính hắn nghe mình nói cũng cảm thấy buồn cười, mấy ngày nay hắn nhìn ra được, nhìn ra được mặc kệ mọi người cố gắng thế nào, vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhỏ vẫn như cũ không ngừng chảy máu, tuy rằng rất ít, nhưng vẫn là chậm rãi lan ra, một ngày phải thay băng bốn năm lần, nhìn vải trắng noãn, sau đó chậm rãi nhiễm đỏ.

Máu, giống như nhất định phải lưu lại, mới có thể làm bớt đi đau thương không dừng được.

Phút chốc, Ánh Lam ánh mắt tĩnh lặng mở lớn, đồng tử thâm lam rốt cục thấy được sự tồn tại của Thanh Hân, tựa như lần đầu tiên gặp nhau nhìn hắn, thanh tịnh như thế.

“Thanh hân………..Ta có phải sắp chết không?” Bóng tối trong mộng, chính là thế giới bên kia, bởi vì hắn sắp chết, cho nên mới chạy thế nào cũng không thoát khỏi được bóng tối. Hắn đã mệt….Mệt mỏi quá……..Mệt đến không còn một chút khí lực.

“Nói linh tinh cái gì, ngươi hiện tại không phải đang tốt sao? Chờ ngự y đến, nhất định có thể chữa khỏi…….Hơn nữa, Huyền Diệp nói ngươi phải chờ hắn về sao? Ngươi không nghĩ chờ hắn về sao? Không nghĩ gặp hắn sao? Hắn nói nhất định giải thích với ngươi, hắn nói vẫn ở bên ngươi.”

Ánh Lam cười, tuy rằng hiện tại cảm thấy mình vô cùng mơ hồ, còn nghe được câu cuối, bởi vì câu nói kia hắn thật sự không thể xem nhẹ.

“Hắn mới không nói câu kia, huynh gạt ta.”

“Hắn nói vậy, ta không lừa ngươi……..” Hai mặt Cổ Thanh Hân, hiện lên một tia băng lạnh, bàn tay nắm chặt, nhanh chóng bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia.

“Thật sự…….” Ánh Lam cười giống như đứa nhỏ? “Nếu hắn thật sự nói như vậy, thật tốt, ta vẫn hy vọng như vậy, nếu hắn nói như vậy thật tốt………Thanh hân, ta sợ, ta sợ chờ không nổi………..”

Ta thật sự cố gắng, chính là mặc kệ vươn tay thế nào, lại không chạm được vào ánh sáng.

Huyền Diệp………Ta ở ngay phía sau ngươi……….Vì cái gì không tới đây……..Vì cái gì không đến đây giữ chặt ta……..Ngươi có biết hay không……….Ta không đuổi kịp ngươi…….Bắt không được……………

Nước mắt, từ khóe mắt chảy xuống, chính là Ánh Lam không biết. Hắn mơ hồ cảm thấy tầm mắt mình, đều ở trên một người, cho dù nhắm mắt lại, cũng mơ hồ nhìn thấy từng chút một bộ dáng kia, từ mi đến môi, từng chút một, hắn đã sớm khắc ghi hình dáng kia trong lòng, cho dù ly khai cũng không quên.

“Ngươi có thể, hắn sẽ mau trở lại, cố gắng một chút, là có thể gặp hắn.”

“Ta nghĩ chờ hắn, cho dù ngày ngày đêm đêm đứng trên hành lanh dài chờ đợi cũng không sao……..Thanh hân, ta muốn chờ hắn……..Chúng ta ước định……” Chỉ cần có thể đợi bóng dáng cao lớn kia, một lần nữa ôm mình, để hắn có thể thấy phi ưng chính tay mình làm bay lượn, hắn tin tưởng mình nhất đinh rất hạnh phúc.

Huyền Diệp, ta không cần ngươi giải thích……….Chỉ cần ngươi mau trở về, mau trở về?

“Ta nói ngươi có thể……….”

Ánh Lam lắc đầu, “Huynh không lừa được ta, Thanh Hân, huynh không lừa được  ta……..”Taykéo băng vải trên trán, vết thương ngay từ đầu hoàn toàn không có dấu hiệu khép miệng, tại đây vì một động tác đó, một giọt máu tươi chảy xuống, trên hai há trắng tuyết, nhỏ giọt xuống, băng vải trên tay.

Hai người đồng thờ nhìn dòng máu tươi trên tay, lòng bàn tay mở ra, đầu ngón tay mỗi chỗ đều để lại dấu vết kinh tâm.

“Không ai máu chảy vô tận.” Tựa như lệ cũng có ngày ngừng rơi.

“Thanh Hân, ta ở bên Huyền Diệp, không cần nghĩ nhiều cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng cũng không phải ngốc đến mức cái gì cũng không hiểu.” Dòng máu đỏ tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống, có lẽ vì tỉnh lại, cũng có lẽ vì kích động, đám nội thị đứng bên cạnh không dám nhúc nhích có thể nhìn thấy, máu chảy xuống, từng giọt từng giọt, giống như mưa lại giống như lệ, bắt đầu nhuộm đẫm màu áo trắng.

Nước mắt rơi xuống…….

Hắn biết mình sắp chết…..hắn biết……

Từ lúc còn nhỏ, hắn biết thân thể mình yếu ra sao, chờ đợi ngày này.

Nhưng nếu có thể, hắn cũng muốn sinh mệnh mình kéo dài thêm nữa, cho dù một chỉ là vì không biết khi nào mới có thể nhìn đến ngày đợi chờ cuối cũng tốt.

“Huyền Diệp……..”

Ngươi có nghe thấy không……..Trở về…….Trở về a!

Ta sẽ không gọi ngươi bệ hạ, tuyệt đối gọi không vậy, cho nên ngươi mau trở lại, tức giận mắng ta hoặc đối với ta như vậy cũng được, chỉ cần ngươi trở về………

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hai mắt lưng lệ nhắm lại, thân thể mảnh khảnh ngã xuống giường.

“Ánh Lam!”

Cổ Thanh Hân vội tới ôm người kia vào lòng, Linh lung ngâm chợt vang lên, thanh âm thanh thúy từng tiếng từng tiếng, vô hình tổn thương người khác.

Nếu có thể, hắn không muốn làm vậy, nhưng Linh lung ngâm đã nhắc nhở hắn không phải sao?

Tiểu tử trong lòng hắn, sinh mệnh đã tới tận cùng, kỳ thật từ ngày rơi xuống ao đó, nên rời nhân thế rồi, chính là hắn ngốc nghếch kiên trì, kiên trì chỉ biết chờ đợi nam nhân kia, vì chờ đợi, hắn lại tỉnh lại lần nữa, lại lần nữa rơi nước mắt.

“Ánh Lam, ta giúp ngươi đợi hắn?”

“Có thể sao?” Ánh Lam rốt cuôc không còn khí lực mở mắt, chỉ cúi đầu nói.

“Đương nhiên có thể……Chính là…….Nó không phải biện pháp tốt nhất….” Nhân sinh hoàn mĩ nhất, kỳ thật chính là chỉ nhớ thứ bên cạnh, cái không nhớ lại có thể rất quan trọng, bởi vậy mỗi khắc ở nhân gian, nên nắm giữ thật tốt…….

Nhưng…………Nếu sinh mệnh không thể nắm chắc, làm cái gì bây giờ?

“Ta không sợ……Thanh Hân, khi chạy trong bóng đêm, ta sợ bóng tối sẽ bao lấy mình…..Mà lại sợ nếu chỉ còn bóng tối, ta làm thế nào tìm Huyền Diệp………”

“Tiểu tử ngốc.”

Khuôn mặt tái nhợt cười nhẹ.

“Cho nên………Ta sợ không phải chết…….Chính là sợ sau khi ta đi……Không còn cơ hội để hắn ôm…….Thanh Hân, yêu một người thực khổ……Nhưng cũng rất ấm áp…….”

Âm áp………

Có khác gì thiêu thân lao vào lửa?

“Ta giúp ngươi………..”

Ôm lấy Ánh Lam gầy yếu đến nỗi gió thổi bay, vững vàng từng bước ra ngoài điện, nội thị bên cạnh chỉ có thể nhìn, không thể lên tiếng ngăn cản hay hành động, nhìn thân ảnh thanh lệ kia, vững vàng ôm thân mình mảnh khảnh, thậm chí có thể dùng một tay, gỡ Linh lung ngâm treo trên cửa sổ.

Tuyết bên ngoài, vẫn rơi như thế, lững lờ giữa đất trời, hai người tiến vào hoa viên hậu viện, nhiều loại hoa lóang thoáng trông thấy.

Một bước, phía đông bắc, Linh lung ngâm treo lên mái hiên, tay gạt máu chảy trên trán Ánh Lam, nhỏ xuống ngọc lưu ly nở rộ.

Hai bước, phía đông nam, lần thứ hai treo lên một chuỗi linh lung ngâm nữa trên mái hiên, lại gạt máu tươi Ánh Lam, nhỏ xuống ngọc lưu ly.

“Linh lung ngâm, có hai cái?” Ánh Lam hạ mắt, hơi mơ hồ nhìn thấy Thanh Hân đã treo phía đông bắc một chuỗi Linh lung ngâm, vì cái gì lại có để treo lên?

Cổ Thanh Hân ngừng lại, quay đầu nhìn hướng vừa treo Linh lung ngâm. “Song phi Ling lung ngâm không chỉ có một, nhưng oan hồn linh lung ngâm, lại ngay cả người thích nghe chuyện xưa như ta, cũng không đếm được có bao nhiêu?”

Ba bước, phía tây nam, Cổ Thanh Hân lại làm việc như ở hai phương vị trước.

Cuối cùng từng vước, đến phía tây bắc, lại làm như thế, chính là máu thấm vào ngọc lưu ly, nháy mắt bốn góc bắn lên bốn đạo hào quang, Ánh Lam nhìn thấy Linh lung ngâm mơ hồ xuất hiện bóng người, dung nhan xinh đẹp tràn ngập bi thương, ánh mắt xa xăm, ngoại trừ bóng người cũng không người đến từ đâu.

Ánh Lam mở mắt, từ trong lòng Thanh Hân, tay vươn về phía bóng người kia, trống trơn.

Thanh Hân lui lại, nhìn thấy hắn hai mắt mờ mịt, máu trên trán không còn chảy, trong ánh mắt như có gì sững lại.

“Thanh hân……..Chạm không được……”

“Đương nhiên chạm không được, bọn họ sớm đã dừng lại ở thời không của mình……”

“Phải không?” Có chút nhận ra sờ lên vết thương trên trán, có đau…..Nhưng máu không chảy………

“Ta đây…….Cũng giống vậy sao?”

Cổ Thanh Hân ngồi xuống mặt đất đầy tuyết.

“Có quan trọng không?”

Ánh Lam trong mắt, nhìn về phía đại môn Hoa Thiều cung, mỉm cười.

Đúng vậy! Không quan trọng, quan trọng là….., ta có thể chờ Huyền Diệp trở lại…….

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.