Yêu Đàm Mộng Hoa

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 13

Gió tuyết qua đi, chiến loạn biên cương bình ổn, cả vương triều từ trên xuống giướng, đều tràn ngập tinh thần phấn chấn ngày hè, cho dù không giống Hoa Thiều cung đủ loại kì trận dị thảo, ngay cả nội thị trong sân cũng vì thế mà sinh ra vui vẻ hoa cỏ rực rỡ.

Huyền Diệp sau khi bãi triều, liền vui vẻ bê theo một chậu nhỏ đến, hắn căn bản đã quên tiểu quốc nào đã tiến cống cá ngũ sắc, nghĩ nếu tiểu Lam nhi của hắn nhìn thấy mấy con cá đặc biệt này, nhất định sẽ thấy rất đáng yêu, ngay cả nội thị đầu đầy mồ hôi muốn giúp hoàng đế bê đồ nặng cũng bị nhìn như không thấy.

“Lam nhi!”

Vừa mới vào cửa Hoa Thiều cung, đã gọi người bên trong, cũng không nghĩ xa như vậy sao mà nghe thấy được.

“Lam nhi!”

Kì quái chính là cố tính, hắn đi vài bước đã gọi tiếng thứ hai, thì một thân hình nhỏ nhỏ y phục lam bạc liền xuất hiện trước mắt, vui vẻ chạy đến chỗ hắn.

“Ai nha! Đừng chạy, đừng chạy! Nếu ngã thì sao? Ngươi cũng không nghĩ vết thương trên trán vẫn chưa lành, nếu lại ngã thì sao bây giờ!” Nhìn Ánh Lam chạy tới, Huyền Diệp vội vàng buông chậu gỗ trong tay, để nội thị bên cạnh rốt cục có cơ hội giúp hoàng đế, hắn bước nhanh về phía trước, ôm lấy thân hình lao người nhào vào lòng mình.

“Bãi triều rồi?”

Ánh Lam hôn nhẹ hắn, thấy hắn mùa hè còn phải mặc triều phục nặng nề, đường đường là hoàng đế lại bê chậu chạy tới đây, trán đẫm mồ hôi, vừa làm Ánh Lam dở khóc dở cười cũng vừa đau lòng, nhanh lấy khăn giúp hắn lau khô mồ hôi.

“Bãi triều. Hôm nay khỏe không? Vết thương trên trán vẫn là không khỏi hẳn sao? Ta nên bắt ngự y cẩn thận xem một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngự y trong cung không có biện pháp, đại phu giang hồ không nói không chừng biết.” Huyền Diệp nghĩ muốn sờ sờ băng gạc trên trán, nhưng sợ hắn đau, đôi mày kiếm nhíu lại.

“Không liên quan, cũng không phải rất đau, không có chuyển biến xấu là tốt rồi đúng không? Đúng không, ngươi sao lại bê chậu nước thế này? Tuy rằng thời tiết có nóng, nhưng cũng không cần đem theo chậu nước theo đi?” Ánh Lam giúp hắn cởi ngoại bào, sau đó kéo cổ áo, để hắn cúi xuống mình khiễng chân mới tháo được mũ miện.

Huyền Diệp để Ánh Lam giúp cởi ngoại bào, mỗi lần cởi hắn đều lập tức giơ tay, hai người động tác tự nhiên ăn ý như đôi phu thê trẻ, khiến cho hạ nhân đằng sau thành như vô dụng.

“Cái kia cũng không phải chỉ là chậu nước, ngươi xem xem, là cá đó!” Nhờ Ánh Lam nhắc mới nhớ, Huyền Diệp lúc này mới nhớ ra mình cả đường vất vả bê chậu nước tới đây làm gì, nắm tay Ánh Lam kéo tới chỗ nội thị đang bê chậu nước.

“A! Cá thật đẹp, mầu sắc thật đẹp.” Chậu nước cá to cá bé, mỗi con cá đều có năm màu, đuôi cá như đóa hoa từng lớp từng lớp, trong nước ngoe nguẩy cực kì xinh đẹp.

“Đúng vậy a! Cá đẹp như vậy rất ít thấy đúng không? Thích không?”

“Thích, ta có thể chạm chúng được không? Chúng có cắn người hay không?”

“Được…….” Khuôn mặt anh tuấn của Huyền Diệp bỗng nhăn lại như ông già, “ Ta lúc nãy đã quên hỏi sứ giả tiểu quốc kia, tiểu Lam nhi chờ ta chút, ta đi hỏi ngay.” Nói xong liền chuẩn bị chạy đi.

Ánh Lam nhanh chân kéo hắn lại, để hắn chạy ra ngoài như vậy, trên người mặc nội sam đơn giản màu trắng đi gặp sứ giả nước khác, cái này không phải đến người ta cười đến rụng răng bị hiểu làm mình không tôn trọng.

“Không cần hỏi, ngươi xem, chúng nó không cắn người.” Ánh Lam một tay kéo hắn, một tay nhúng vào chậu nước, cá bên trong trước sau vây đến tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn cắn liên tiếp, nhưng ngoại trừ ngứa ngứa, không hề đau.

Kết quả Huyền Diệp lại đi đến, hai tay nhéo hai má Ánh Lam một chút, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu chúng nó cắn người thì làm sao?”

“Chính là không a!”

“Ta nói nếu! Nếu!”

“Nhưng chính là không mà.”

Nội thị phi thường không tự nhiên, bởi vì hoàng đế cao cao tại thượng cùng sủng phi cùng cúi đầu, vui vẻ nhìn hai ngươi tay trong tay trong chậu nước, hai người nói chuyện đến quên hết tất cả.

Trong lòng còn đang suy nghĩ nên nhắc hai người một chút, Ánh Lam đã ngẩng đầu, mỉm cười với nội thị.

“Thực xin lỗi, để ngươi bê lâu vậy. Diệp, chúng ta thả cá vào hồ được không?” Ánh Lam nhanh tay đã bê lấy chậu nước từ nội thị, Huyền Diệp bên cạnh vội đỡ lấy.

“Được, chúng ta đi thôi! Các ngươi chờ ở đây tốt rồi, không cần theo.”

Nội thị mắt nháy mấy cái, cứ như thế nhìn hoàng đế và sủng phi hai người như hài tử cùng nhau chạy vào nội điện, hắn hai tay chơi vơi, càng ngày càng hoài nghi có nên nhận lương bổng mấy tháng qua.

Chính là, nhìn bóng người dẫn biến mất đằng xa, nội thị mỉm cười.

Như vậy không phải tốt lắm sao?

Hắn hầu hạ hoàng thượng từ nhỏ đến lớn, cũng có thời điểm tính tình trẻ con như vậy, so với quá khứ uy nghiêm, hoàng thượng như vậy vui vẻ hơn rất nhiều.

Chính là nội thị và thị vệ không biết là, nếu bọn có thể theo vào trong nội điện, sẽ phát hiện cảnh tượng trong Hoa Thiều cung trở nên vô cùng bất đồng.

Vốn chỉ là cái ao nho nhỏ, đã trở nên giống hồ nhỏ, đình lí nghỉ mát giờ bị ao mở rộng mà ở giữa tiểu hồ, hoa ngọc lưu ly trước mùa đông cũng đã nở rộ bây giờ mọc trải đầy, ngay cả cây mai bên hành lang Di Hòa viên vẫn như trước từng cánh từng cánh rơi xuống phiêu đãng theo gió.

Hai người đến thành hồ, thả cá vào nước, những con cá nhỏ nhiều màu vốn trong không gian nhỏ hẹp giờ được mở rộng giống như thế giới vô biên vô hạn, lập tức bơi lan ra, biến mất.

“A! Nhìn không thấy nữa.” Dưới ánh mặt trời chói sáng, màu vảy cá càng thêm đẹp mắt, đáng tiếc thực ngắn ngủi.

“Không sao, bọn chúng sẽ từ cá nhỏ biến thành cá lớn, cá lớn sinh cá nhỏ, qua vài năm, nơi này đâu đâu cũng sẽ thấy cá.” Huyền Diệp vội an ủi.

Ánh Lam gật đầu.

“Được! Vậy chúng ta tiếp tục khởi công đi! Lam nhi gọi cái người suốt ngày không thấy đâu đến giúp, cứ như vậy, đến mùa đông năm nay, có thể đem cả Hoa Thiều cung biến thành thủy trang trên núi.”

Nói xong, Huyền Diệp lấy xẻng bên cạnh, quấn gọn y bào, nhảy xuống hồ bắt đầu đào.

Ánh Lam vui vẻ gật đầu, chạy nhanh đem cất triều phục của Huyền Diệp, bước nhanh trở về tìm Cổ Thanh Hân.

Như vậy là có nguyên nhân, vào buổi tối sau khi trở về không lâu, thời điểm ôm Ánh Lam ngắm trăng, hai người nhìn nước hồ lấp lánh vô cùng đẹp mắt, cùng nhau hồi tưởng thời gian hạnh phúc ở thủy trang trên núi, Ánh Lam khi nói đến lúc hai người ngồi trên thuyền câu cá nhìn thực vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên. Vì thế Huyền Diệp đột nhiên có ý nghĩ, tuy rằng không thể thường đem Ánh Lam đến thủy trang, nhưng bọn họ có thể biến nơi này giống như vậy.

Tuy rằng hoàng cung cũng có hồ nước, nhưng lại không nhỏ, nơi đó hắn không thể cùng Lam nhi có riêng một đất trời, hắn cũng không nghĩ cùng Lam nhi câu cá đùa giỡn ở hồ nước Ngự hoa viên, khi đó sẽ có một đống thần tử miệng nói ghi tạc hoàng ân đứng coi.

Vấn đề là việc này không thể kêu người dưới đi làm, nếu để bọn họ biết hắn vì để Ánh Lam vui, mà muốn làm công trình lớn trong hoàng cung, chỉ sợ sẽ lại xuất hiện một đống tấu chương linh tinh cái gì hại nước hại dân lời lẽ khuyên can, dù sao năm đó kiến tạo thủy trang trên núi, hắn tận mắt thấy phụ hoàng mình cùng công nhân làm, phụ hoàng có thể, hắn đương nhiên cũng có thể.

Kết quả, việc này trở thành việc trong yếu sau khi bãi triều. Lúc hắn làm, Ánh Lam cũng sẽ giúp, hắn sức lực yếu thân mình không tốt, không có cách nào chuyển đất, nên chỉ có thể ngồi làm đó trang trí, hay dọn đất ven bờ thoạt nhìn vô cùng bẩn, trở nên xanh đẹp hơn.

Không nghĩ tới mỗi ngày một chút, mới mấy tháng, hồ nước nhỏ đã biến thành hồ nước lớn, phạm vi đã đến cung điện bên cạnh.

“Các ngươi hai kẻ nhàn rỗi không việc gì làm, cũng không cần kéo ta theo.” Cổ Thanh Hân nhìn thấy tên kia đã đào ra non nửa xe đất, bắt đầu lên tiếng bất mãn hàng ngày.

“Bảo ngươi làm thì làm đi! Rốt cuộc ai chủ tử ai hạ nhân a………..”

“Diệp…………Thanh Hân……..” Nhìn hai người bọn hán lại sắp cãi nhau, Ánh Lam định tự mình đẩy một xe nhỏ, lập tức bị một đôi tay ngăn lại.

“Ngươi ngoan ngoãn đứng đó là tốt rồi, cũng không nghĩ lại thân thể mình hiện tại có làm được không.” Cổ Thanh Hân trừng mắt, phát hiện mình mỗi lần đều thua Ánh Lam ở chiêu này.

“Là ta không tốt.”

“Biết là tốt rồi, mau làm đi!” Phụ đẩy xe đẩy nhỏ, Cổ Thanh Hân quay lại nhìn tiểu hồ kì thật tuyệt đối vượt qua dự đoán của Huyền Diệp. Qua một thời gian……..Sau đó lại qua một thời gian nữa……… không gian, thời gian hai người sẽ tương liên…….

“Hoàng huynh, nghe nói mấy ngày nay rảnh rỗi là huynh đến Hoa Thiều cung của nam sủng kia, đã có vài đại thần lên tiếng. Đệ biết hoàng huynh thực thích nam sủng kia, nhưng có nên khắc chế một chút hay không, ít nhất có vài buổi tối đến chỗ phi tử khác, để các đại thần đỡ huyên thuyên một chút.”

Hoàng huynh trở về bất quá mới mấy tháng, quả nhiên lại có người bắt đầu gợi ý nói hắn phải làm cái gì, cũng không ngẫm lại dù hắn là đệ đệ hoàng đế, cũng không có tư cách xem vào hoàng huynh nên ngủ giường phi tử nào, đây là chuyện nhà a!

Hơn nữa loại chuyện này từ trước đến nay đều là những việc nhằm lấy lòng thôi, bọn họ chẳng lẽ chưa nghe qua thanh quan nan đoạn gia vụ sự sao?

Thanh quan nan đoạn gia vụ sự: quan thanh liêm khó quyết việc nhà.

“Đệ đừng nghe là được?” Huyền Diệp phê tấu chương của hôm nay, hắn nói ra cũng không phải không quan tâm, thậm chí có chút không yên lòng.

Nhìn hoàng huynh phê tấu chương nhanh như vậy, chỉ biết nhất định là vội đến chỗ tiểu nam sủng kia rồi.

“Đệ có thể không nghe sao? Bọn họ chính là dùng bốn chữ quốc phá gia vong đè nặng đệ.”

“Vậy ư?”

“Đúng vậy. Hoàng huynh, đệ cũng không phải không hiểu được, có thể dừng lại nghe đệ nói xong được không? Hoàng huynh không phải không biết bá quan căn bản không dám nói thượng tấu can gián.” Bởi vì hoàng huynh tuy rằng trầm mê nam sủng, nhưng quốc sự vẫn xử lí tốt, làm cho bá quan không có lí do thượng tấu can gián, đành chạy đến chỗ Huyền Triệt hắn nói.

“Cho nên mới tìm ta sơn dương thế tội, huynh cũng thông cảm một chút đi, cả ngày đều vậy sẽ sớm bị mấy lão nhân phiền chết.”

“Về sau sẽ quen thôi.”

“Quen? Ta làm gì phải quen, huynh sẽ không nói với ta, huynh quyết định tiếp tục chiều nào cũng đến chỗ nam sủng kia đi?” Hứng thú hoàng huynh lúc này có phải có chút lâu quá không.

“Đúng vậy. Còn có, không được trước mặt ta gọi Lam nhi là nam sủng, đệ có thể gọi tên hắn, hoặc hoàng tẩu.”

“Cái gì?” Huyền Triệt đột nhiên thấy thực may mắn trong miệng mình không có nửa ngụm trà, bằng không nhất định sẽ bị sặc chết. “Hoàng huynh, không phải…..”

Hắn không dám nói điên rồi, cho dù hắn lá gan bằng trời cũng khong dám trực tiếp nói với một hoàng đế y điên rồi.

“Ta không phải gì?”

Huyền Triệt sờ sờ cái mũi. “Không có gì, ta chưa nói gì……..”

Huyền Diệp mỉm cười. “Đệ a! Lớn như vậy rồi, còn như hài tử.”

“Ai giống hài tử, nếu vẫn là hài tử, thời gian huynh xuất chinh, là hài tử nào giúp huynh lo quốc gia đại sự? Hại ta đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Ngẫm lại a! Hoàng đế thật đúng là không vui, quả nhiên cứ ngoan ngoãn làm vương gia là tốt nhất, cho dù tầm hoa vấn liễu cả ngày, cũng không thấy có lão nhân nào đến lải nhải, lỗ tai đầy kiến.” Huyền Triệt than phiền, có thể thấy được hắn mấy ngày nay bị mấy đại thần làm cho đầu muốn to rồi.

Trong đầu tràn ngập những đại thần nhiều lời, Huyền Triệt hoàn toàn không phát hiện mình bị huynh trưởng vốn đang phê tấu chương nhìn, ánh mắt sáng ngời chằm chằm mình, trong đầu như nghĩ tới cái gì, bắt đầu có chút  lo lắng.

“Triệt, nếu có một ngày ngôi hoàng đế đổi người ngồi, đệ cảm thấy mình làm tốt được không?”

“Hừ! Bất luận là làm tốt hay không, trọng điểm là bổn vương không ngồi, phí sức lại cực nhọc, vừa nhiều……….” Vừa nói đến đây, vốn đang ngốc ngốc nói liền phát hiện có điểm kì lạ, hai mắt trừng nhìn hoàng huynh thần sắc khác thường, hắn trong lòng có cảm giác bất an.

“Hoàng huyng, người hỏi ta cái này làm gì, huynh ngồi chỗ này vất vả lắm sao? Đột nhiên hỏi vậy dọa ta rồi nè.”

“Ta nói thật.” Huyền Diệp không như Huyền Triệt dự đoán là cố ý làm vẻ dọa hắn, ngược lại còn nghiêm túc kì lạ.

“Có ý tứ gì?” Huyền Triệt nhịn không được cũng ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn hoàng huynh, ngôi vị hoàng đế không phải chuyện có thể tùy tiện nói vậy.

Huyền Diệp hạ mắt, khi ánh mắt lần thứ hai giương lên, vốn là ánh mắt chuyên chú lại giống như mất đi tiêu cự, khiến Huyền Triệt khó có thể giải thích được.

“Không có ý gì, ta chỉ muốn hỏi, nếu có một ngày ta không còn, đệ kế thừa vương vị, đệ nghĩ Huyền Thiên dưới tay đệ trị vì, có phải cũng bình yên như hiện tại? Hay lại càng lớn mạnh?”

“Ta không muốn trả lời vấn đề này, đây chính là tội mất đầu.”

Chịu không được không khí trầm trọng, Huyền Triệt cố ý lấy khẩu khí nói giỡn trả lời, nhưng mầm mống bất an đã bắt đầu lặng lẽ ăn sâu.

“Phải không? Nói đi, nếu người trả lời tuyệt đối làm tốt hơn ta, nói không chừng sáng mai, đầu đã mất.” Huyền Diệp cười một chút, bộ dáng kia giống như vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.

“Hừ, ta biết, cho nên không nói, huynh vẫn là phê nhanh tấu chương của mình, đi gặp người đang chờ ở Hoa Thiều cung đi!” Thấy hoàng huynh rốt cuộc khôi phục  lại bộ dáng ban đầu, Huyền Triệt cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nói như vậy để hắn tuyệt không nhắc lại.

“Đúng vậy, người chờ ta………..Lam nhi, đã chờ ra lâu rồi………..”

“Vương gia………”

“Vương gia!”

Huyền Triệt cảm thấy mình mí mắt như vừa nháy. Hôm nay sau khi bãi triều, hắn đầu to ra nửa vòng, không nghĩ đến hồi vương phủ, đã có một đống lão nhân chiếm cứ phòng mình, cũng không quản hắn là hắn sẽ không đến phòng đi, đổi y phục hoặc nghỉ ngơi một chút, đám đại thần tự cho là đúng bắt đầu giảng cái gì vua một nước nên như thế nào, triều đình trên dưới nên như thế nào, đương kim hoàng thượng nếu không thay đổi sủng ái nam sủng, cái này truyền đến dân gian sẽ tạo thành hiện tượng gì, dân phong không thuần khiết, nếu là nhân sĩ nghe nhầm đồn bậy, chỉ sợ đại đa số không biết tiểu dân vì hoàng đế dưỡng nam sủng, là cổ vũ, một khi đó……………..

Hắn cảm thấy lỗ tai mình đã bắt đầu ong ong, nhịn xuống bảo hạ nhân đem cho mình ly trà hoa cúc, miễn cho trong người bốc hỏa, trực tiếp đem chổi trong đại sảnh, đuổi mấy người này đi.

Khi hoàng huynh nói, hắn cũng không có nhiều kiên nhân như vậy.

“Các ngươi nói xong chưa?” Đem chén đặt lên bàn, Huyền Triệt mắt ưng trừng lớn, đám đại thần mới còn nói hai chữ vương gia hiểu rõ lòng thần tử lập tứcc im lặng không một tiếng động.

“Về chuyện này bổn vương trước đây không phải không nói qua, đây là gia sự hoàng huynh, bổn vương không xem vào, cũng không có tư cách nhiều lời, các ngươi nói nhiều với ta cũng vô dụng. Các ngươi thật sự quan tâm như thế sao, sao không tự mình đến can gián? Đừng vì mình không có can đảm nói, mà kiếm người giúp các người phẫn mặt đen. Tự cho là trung quân vi quốc, tin rằng một nam sủng có thể hại cả Huyền Thiên vương triều, nếu cho là hợp tình hợp lí, sao không tự mình trên triều mở miệng? Lại đến chỗ vương gia ta tố khổ, không thấy là buồn cười sao? Hóa ra nhân tài Huyền Thiên cũng chỉ như thế sao.” Chết tiệt, không phải hắn thích phát hỏa, thật sự đám người này là lão thần hắn thấy từ nhỏ, càng ngày càng già, một chút tiến bộ cũng không có. Năm đó không phải vì trên triều dám đối nghịch với phụ hoàng, như thế nào hiện tại gặp việc nhỏ, là tìm vương gia này?

Trước kia có hoàng hậu có thể nghe những kẻ này tố khổ, hiện tại hoàng hậu bị giam lỏng, thật không hay chút nào với hắn.

“Không phải là như vậy, vương gia. Nếu là vấn đề dân sinh hay hoàng đế và triều đình, nên làm thế nào thần vô phương can gián, nhưng chuyện này mặc dù quan hệ quốc gia, lại không phải việc quốc gia, Ánh Lam phi tử chưa làm ra tai họa, thần cũng không thể đứng ra can thiệp.”

Cái này khiến Huyền Triệt cả đầu bắt đầu đau.

Nói vậy không thấy vô nghĩa sao?

Nếu biết không phải chuyện quốc gia, càng không thế đứng ra, thì bây giờ nói cái gì?

Huống chi bọn họ là người nào lại hỏi đại sư tiên đoán Ánh Lam một nam nhân đơn thuần kia sẽ làm ra tai họa gì?

Hắn cảm thấy chính hoàng huynh mình không cần vì Ánh Lam làm ra tai họa là rất rất giỏi.

“Ngũ Viên, ngươi không biết lời mình thực mâu thuẫn sao? Nếu không thể đứng ra can thiệp lại không liên quan quốc gia đại sự, ngươi đường đại quan nhị phẩm, đến đây xem náo nhiệt gì?”

“Vi thần nói là, cũng không thể chờ có họa mới nghĩ cách giải quyết, mà trước khi có mầm họa liền đi ngăn cản.”

“Mầm họa, mầm họa, thật là bi ai nha, không hiểu bổn vương có phải rất ngu xuẩn, bổn vương như thế nào từ đầu tới cuối cũng không phát hiện mầm họa? Hay là các ngươi cũng muốn nói ta cũng bị Ánh Lam phi tử mê hoặc?”

Mấy đại thần nhìn nhau, tựa hồ do dự có nên nói mấy lời trong đầu không.

Cuối cùng vẫn là Ngũ Viên từ thời tiên hoàng dung cảm mở miệng.

“Vương gia, nam tử tương luyến, không hợp lễ!”

Hừ! Những lời này hắn cũng nói với hoàng huynh, chính là hắn phát hiện chính minh chưa từng có biện pháp thuyết phục chính mình, càng không hiểu “lễ” này tột cùng là cái dạng gì, ngay cả hoàng đế đều muốn vây khốn. Hắn đã thấy, hoàng huynh và nam nhân kia không phải rất vui vẻ sao?Namnhân yêu hoàng huynh cũng không được sủng mà tự kiêu, lúc nào cũng khắc khắc làm theo ý hoàng huynh, không phải tốt lắm sao?

Huống hồ hoàng huynh từ lúc là thái tử, đến nay đã không có ít nữ nhân, nhi tử cũng sinh ra không ít, chuyện nối dõi không có vấn đề, hắn càng không biết nên ngăn cản cái gì.

“Ngũ Viên, bổn vương tật sự muốn phong ngươi 4 chữ, “thực cổ bất hóa”, ngươi cản thấy bốn chữ này thế nào?”

Thực cổ bất hóa: thông thái rởm

Thực rõ ràng, Ngũ Viên khẳng định không hài lòng, khuôn mặt già nua tức giận đến biến xanh.

“Vương gia, ngài nếu là không muốn, vi thần cũng rõ nên làm thế nào. Hoàng hậu bị giam lỏng, vi thần nghĩ ngoại trừ ngài và hoàng hậu, tuyệt không còn người có thể khuyên can hoàng thượng.”

Này xem như là uy hiếp sao?

Thế gian người quản được chuyện hoàng thượng, ngoại trừ hắn và hoàng hậu ra, còn lại cũng chỉ có mẫu hậu không quản sự đời, hắn cũng không muốn để mẫu hậu can vào. Mẫu hậu mặc kệ sự tình thế nào cũng không ra mặt, lúc trước phụ hoàng qua đời người cũng quản nhiều lắm, mới khiến cho hoàng huynh an trí ở Từ Trữ cung u nhã, có thể tâm bình khí hòa.

“Ngũ Viên, Ngũ Viên, tốt nhất ngươi nên hiểu việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Nguyên nhân ngài không dám tự mình trên triều can gián không phải vì thân gia lớn, mà nếu có cái vạn nhất xúc phạm long nhan, liên lụy cũng không mấy mạng người là xong đâu? Bởi vậy ngươi tốt nhất ngẫm lại, chính mình nói với hoàng thượng tốt? Hay đi tìm bổn vương mẫu hậu tốt?” Sự tình năm đó, Ngũ Viên  so với ai đều sợ hơn.

Quả nhiên, nhìn thấy lão Trương mặt xanh.

“Bổn vương khuyên các ngươi một câu, nghĩ quản chuyện nhà hoàng đế, không bằng đem chuyện của mình xử lí tốt, miễn cho đến lúc đó mệnh không có cũng không hiểu vì cái gì.” Hắn đâu có nói tính tình mình nhẫn nại, hơn nữa hắn và đương kim hoàng thượng đồng phụ đồng mẫu, tính tính là giống nhau, hoàng huynh có thể xử tử bọn họ, hắn bị phiền nhiều, cũng có thể làm vậy.

Mấy đại thần nghe những lời khuyên cuối cùng này, biết không thể nói đến kết cục tốt, đành xám xịt rời đi.

Đại sảnh lập tực trông trơn, Huyền Triệt lắc đầu.

Hoàng huynh a hoàng huynh, đệ đệ ta đã giúp ngươi hết tránh nhiệm, kế tiếp nên làm thế nào, cũng chỉ tự huynh quyết định.

Quay đầu nhìn phía bên ngoài, khoảng trời xanh thẳm, ngàn dặm không mây, giống như đôi lam nhãn chủ nhân Hoa Thiều cung.

Thở dài một hơi………..Những đại thần này, tới cầu hắn, cũng không hiểu nên tặng chút lễ, như vậy chẳng phải dễ nói chuyện hơn sao?

——————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.